“Về trước đã rồi nói”, các lão bối lần lượt quay người, dưới vẻ mặt lạnh băng là sự lo lắng, nếu lão tổ ra đi, họ có thể tưởng tượng được gia tộc sẽ gặp phải sự tấn công thế nào.
Ở nơi khác, Diệp Thành đã được Thượng Quan Ngọc Nhi đưa lên một ngọn núi, đây là ngọn núi thuộc về riêng cô.
Sau đó một tầng kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi này.
Đến lúc này Diệp Thành mới tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đầy thăng trầm của cuộc đời.
Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, Hoa Tư hơi thất thần, cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.
Diệp Thành khẽ cười, giơ tay phất ra một tia tiên quang cho nó bay vào đầu mày của Hoa Tư.
Lập tức, cơ thể mảnh mai của Hoa Tư run lên, vẻ mặt mờ mịt trở nên đau đớn, bà thấp giọng kêu lên khe khẽ.
Diệp Thành không thể xoa dịu nỗi đau cho bà, chỉ lặng lẽ nhìn, giống như hai trăm năm trước ở Đại Sở hắn nhìn bà chết trên lưng Hạo Thiên Thi Nguyệt, đến chết vẫn mang theo tình duyên xót xa, đó là tình yêu đẹp mà thê lương, dù đã qua bao thăng trầm của cuộc đời thì vẫn như hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Thượng Quan Ngọc Nhi ở một bên cũng im lặng, dù lòng không nỡ nhưng cũng không giúp được gì.
Không biết đến khi nào Hoa Tư mới ngừng run rẩy, vẻ mờ mịt cuối cùng trong đôi mắt đẹp biến mất, thay vào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625683/chuong-3495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.