Chương trước
Chương sau
Thế nhưng hoả diệm thiên chiếu vừa bùng lên, hoa sen kia liền loé lên ma quang dập tắt hoả diệm thiên chiếu kia.

Đi!

Diệp Thành cứ thế mở ra thiên đạo, Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đã vượt qua giới hạn mà hắn có thể chống cự, đến cả thiên chiếu cũng vô dụng, nếu còn ở hố đen không gian thì bất cứ lúc nào cũng bị giết.


Đây không phải là Đại Sở, không có chư thiên luân hồi trấn áp cảnh giới thì Chuẩn Đế vẫn là Chuẩn Đế, hắn chỉ là một tu sĩ Chuẩn Thánh, từ đầu tới cuối chỉ là con kiến, thậm chí đến tư cách làm một con kiến cũng không có.

Ra khỏi hố đen không gian là một vì sao tử tịch, Diệp Thành còn chưa đứng vững, suýt chút nữa đã ngã nhào.

Mặc dù trốn được thiên sinh nhưng toàn thân hắn vẫn lạnh toát, một nửa cơ thể giống như chìm vào cửu u, cũng may hắn chạy nhanh, nếu không thì đã tan thành mây khói, cấp bậc Chuẩn Đế thực sự quá đáng sợ.

Vả lại hắn cần nhanh chóng tới Huyền Hoang Đại Lục, đem việc này nói với Côn Luân Hư, có Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế hiện thân trong hố đen không gian, viện này rất quan trọng, không thể chậm trễ.

Nghĩ rồi, Diệp Thành vội lau đi dòng máu nơi khoé miệng.

Thế nhưng không đợi hắn nhấc chân đi, hư không hàng trăm trượng phía trước mặt hắn liền có một hố đen không gian huyễn hoá ra.

Giây phút sau đó, bên trong hố đen liền có một bóng người khoác lớp áo bào đen bước ra, cơ thể chốc chốc hư hảo, chốc chốc lại hoá hiện thực, xung quanh có hắc vụ bao quanh, mỗi một luồng khói đều nặng tựa núi non.

Rầm!

Tinh không rung chuyển như chịu không nổi uy lực của kẻ mặc hắc bào cái thế kia.

Vẻ mặt Diệp Thành tái nhợt, hắn vô thức lùi về sau, trên người mặc hắc bào kia có khí thức Thiên Ma, đây chẳng phải là hắc liên Thiên Ma mà hắn gặp trong hố đen không gian sao? Bây giờ đã hoá thành hình người rồi.

Tính sai, tính sai nước đi trầm trọng rồi.

Diệp Thành không ngờ rằng Thiên Ma lại có thể tự do ra vào hố đen không gian.

Chỉ về điểm này thôi cung đã chặn đứng đường sống của hắn rồi, ở Đại Sở, hắn có thể trảm diệt Thiên Ma Đế nhưng ở Chư Thiên Vạn Vực, một Thánh Vương đã có thể tiêu diệt hắn, huống hồ là cấp bậc Chuẩn Đế không hề ít.

Hoang Cổ Thánh Thể!

Thiên Ma mặc hắc bào bật cười, giọng nói cô tịch, xa xăm khiến người ta không tìm được từ nơi nào phát ra âm thanh, đôi mắt người này màu đỏ máu, loé lên u quang lạnh băng khiến người ta rợn người.

Kẻ này cười u ám, thậm chí còn lạnh đến thấu xương, ông ta có thể coi là vô cùng căm hận với huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể.

Trước thời Vạn Cổ, nếu không phải Thánh Thể Đế Hoang thì Thiên Ma đã đoạt được Chư Thiên Vạn Vực rồi, đó chính là niềm nuối tiếc của Thiên Ma sau bao năm tháng, Thiên Ma chỉ hận không thể giết chết Hoang Cổ Thánh Thể cho rồi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.