Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng cảm động đương nhiên là có, cảnh tượng ấy không thể thiếu những giọt nước mắt tuôn rơi và từng tiếng nấc nghẹn ngào, dung hoà vào trong kí ức cổ xưa.

Sau đó, bầu không khí trở nên gượng gạo thấy rõ.


Diệp Thành liên tiếp phun ra máu, nếu trách thì chỉ trách Thượng Quan Ngọc Nhi dùng lực quá mạnh, cho dù một người khoẻ mạnh như hắn thì cũng bị ôm đến mức xương kêu răng rắc.

Có lúc Diệp Thành còn nghĩ rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt của mình mà kiếm miếng cơm manh áo, sao cứ phải cầm đao kiếm đi thể hiện khắp nơi làm gì.

Ở bên, khoé mắt Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa khô lệ, Diệp Thành nhìn rồi lại hộc máu, vẻ mặt hắn vô cùng gượng gạo: “Ta...ta kích động quá thôi, nhưng vì sao ngươi không tránh đi”.

“Ta nên tránh”, Diệp Thành vừa nói, máu vừa chảy ra, cũng may căn cơ của hắn vững chắc, nếu đổi lại là một Chuẩn Thánh thông thường khác thì đã bép dí thành một đống như đống phân rồi.

“Đại Sở sao rồi, nhà Thượng Quan sao rồi?”, Thượng Quan Ngọc Nhi quỳ xuống, cô nhìn Diệp Thành với đôi mắt mang theo hi vọng, dù luân hồi hai trăm năm nhưng cô cũng không quên chuyện kiếp trước.

“Thiên Ma xâm lược đã bị tiêu diệt”, Diệp Thành lấy ra vò rượu, hắn tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống, “tu sĩ Đại Sở chuyển kiếp ở cố hương đã được tìm thấy, còn nhà Thượng Quan của cô vẫn là một thế lực lớn của Đại Sở nhưng không hoàn chỉnh, có không ít người chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực, hai trăm năm tay, ta đã tìm được rất nhiều người, tìm thấy cả Thượng Quan Hàn Nguyệt nhưng lại không thấy lão tổ nhà cô”.

“Cuối cùng ngươi cũng không khiến Đại Sở phải thất vọng”, trong nụ cười của Thượng Quan Ngọc Nhi còn mang theo những giọt nước mắt, khi cô chết, Đại Sở đã chẳng còn lại mấy người, cô có thể tưởng tượng được vì để bảo vệ Đại Sở, Diệp Thành đã phải chiến đấu gian nan thế nào.

“Người bảo vệ mảnh đất ấy chính là chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở”, trong nụ cười của Diệp Thành còn mang theo bao nỗi bể dâu.

“Rồi có ngày chúng ta sẽ cùng về lại cố hương”.

“Việc sau này thì sau này hãy nói, nào, bóp lưng cho ta cái đã”, vốn dĩ đang trong khung cảnh hữu tình nhưng Diệp Thành lại khiến nó thay đổi chóng mặt và rồi tiếp tục ói thêm ra hai ngụm máu.

“Bóp cái gì mà bóp, ngươi lại không có việc gì làm à?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thay đổi về trạng thái hung hãn như ban đầu, cô không nói thêm lời nào, tiến lên trước đạp cho hắn một đạp, lực đạo không vừa.

“Gì mà không có việc chứ, lưng ta gãy rồi đây này”, Diệp Thành đau đớn rít lên, tài năng diễn kịch của hắn đương nhiên có thừa.

“Không sao, không chết được đâu mà lo”, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.
“Ta thích nghe câu này”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.