Chương trước
Chương sau
Lại lần nữa lên đường nhưng lần này chỉ còn lại một mình Diệp Thành cô đơn.

Không còn sự hỗ trợ từ đạo thân Kiếm Thần, hắn đành phải hành sự cẩn trọng hơn, đi tìm lần lượt từng cổ tinh.


Đây là cả chặng đường rất dài.

Diệp Thành giống như một du khách vượt qua thời gian và không gian, cơ thể mang theo dấu vết của năm tháng.

Thời gian dần trôi, ngày lại qua ngày, năm này qua năm khác.

Diệp Thành đã ở đây thêm cả trăm năm trời, vị Hoàng Đế thứ mười là Diệp Thành đã tìm kiếm trong mơ hồ, bỏ đi cả trăm năm thanh xuân, có quá nhiều tinh vực còn ghi dấu bóng hình cô liêu của hắn.

Cả trăm năm trời, hắn đã tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở và tìm cho bọn họ nơi dừng chân an toàn.

Cả trăm năm nay tu vi của hắn dần tiến cấp rất chậm, không phải hắn khả năng của hắn không tiến bộ mà vì hắn đã đem tuổi xuân và sức lực của mình dốc hết vào việc đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở khiến trong một trăm năm trời mới mới tới cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

.........

Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Một nữ nhân tóc bạc đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, vị Hoàng Đế thứ mười một của Đại Sở phong thế tuyệt đại đắm mình dưới ánh trăng thanh khiết vô ngần, trông cô đẹp như mộng như ảo.

Đại Sở về đêm vô cùng yên tĩnh.

Hằng Nhạc Tông giống như chốn tiên cảnh chốn hồng trần.

Cơn gió nhẹ thổi tới thổi bay mái tóc bạc khiến cô vô thức giơ tay về phía tinh không như muốn hái vì sao sáng nhất xuống: “Huynh còn nhớ nữ tử tên Liễu Như Yên không?”

“Ta không ngờ rằng hai trăm năm trên thế gian này lại dài như vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm bay xuống Ngọc Nữ Phong, cũng giống với Liễu Như Yên, bà ta ngẩng đầu nhìn tinh không, hi vọng người đó quay về.

“Huynh ấy sẽ quay về thôi”, Liễu Như Yên nheo mắt, giọng nói khe khẽ mang theo sự ấm áp của một nữ nhân si tình.

“Hắn chưa bao giờ khiến Đại Sở thất vọng, hắn...ừm”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong thì lại đưa mắt nhìn sang hướng khác của hư vô, trong đôi mắt như ngấn lệ.

“Tinh không rung chuyển, có người ngoài tới”, Liễu Như Yên khẽ giọng nói.

“Mở”, Liễu Như Yên vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng động vang khắp thiên không.

Giây phút sau đó, tinh không nứt lìa tạo ra một cái hố rộng lớn, một đạo tiên quang rất dày bay từ trên trời xuống, xuyên qua thiên địa, tiên quang trải dài ra tứ phương giống như Thiên Ma trụ chọc trời xuất hiện hai trăm năm trước.
Ngay sau đó, một cái lồng với áp lực mạnh mẽ khiến đất trời rung chuyển bao trùm khắp Đại Sở, trấn áp cả thương không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.