Chương trước
Chương sau
“Đó là cấm kỵ, đừng hỏi nhiều, đến khi ngươi đạt Chuẩn Đế tự khắc sẽ hiểu”, đạo thân Kiếm Thần không giải thích nhiều về Thiên Giới, lúc này bỗng thấy khoé miệng ông ta rỉ ra một giọt máu tươi.

“Tiền bối, người…”, Diệp Thành biến sắc, với tu vi của đạo thân Kiếm Thần mà lại chảy máu.

“Vì tìm Đại Sở mà bất đắc dĩ phải nhờ sự giúp đỡ của khu vực cấm sao?”, đạo thân Kiếm Thần hơi ngẩng đầu lên nhìn về hư vô, dường như có thể nhìn thấy bản thể Chư Thiên Kiếm Thần đang bị thương qua vô số tinh vực.


“Khu vực cấm?”, tuy đạo thân Kiếm Thần nói nhỏ nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy, tâm trạng hắn không thể bình tĩnh được: “Với sức chiến đấu và tu vi của Chư Thiên Kiếm Thần mà cũng bị thương, còn ảnh hưởng đến đạo thân ư?”

“Bản thể Kiếm Thần bị thương, ta có thể tiêu tán bất cứ lúc nào”, đạo thân Kiếm Thần vẫn nhìn vào hư vô, lời này như đang nói với chính mình, cũng như đang nói với Diệp Thành bên cạnh.

“Vãn bối hiểu”.

“Đi thôi”, đạo thân Kiếm Thần dời mắt khỏi hư vô, đưa Diệp Thành bước qua khe triệu dặm kia.



Vượt qua khẽ vạn dặm lại đến một tinh vực mới lạ.

Thế nhưng vừa đáp xuống Diệp Thành liền cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, cho dù một người với tu vi cảnh giới như hắn cũng bất giác cảm thấy lạnh toát, từng cơn gió lạnh đó thổi vào nguyên thần, lạnh đến dị thường.

Trong vô thức, Diệp Thành đưa mắt nhìn tứ phương.

Tinh vực này thực sự rất dị thường, ập vào mắt hắn là cả vùng đất mênh mang với âm khí sục sôi.

Nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ thét gào hết sức thê lương, mê hoặc tâm trí con người như thể đây không phải là một tinh vực mà là địa ngục âm minh, cô tịch đến mức không thấy nổi chút sinh khí.

Diệp Thành khẽ cau mày, hắn mở tinh không đồ ra và tìm thấy chính xác tinh vực âm u lạnh lẽo này, nơi này có tên gọi Âm Minh Tinh Vực, quả đúng như cái tên, âm u lạnh lẽo khiến người ta rụng mình.

“Tinh vực này có truyền thừa đáng sợ, đừng quá cao ngạo”, đạo thân Kiếm Thần ở bên lãnh đạm lên tiếng.

“Vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, trong lòng chợt cảm thấy kinh ngạc, có thể khiến đạo thân của Kiếm Thần gọi với cái tên truyền thừa đáng sợ thì nhất định là một sự tồn tại khủng khiếp, lần này ắt không thể thuận lợi như trước.

“Sẽ có người hỏi ngươi là Lục Đạo có mối quan hệ gì thì ngươi nói Lục Đạo là tiên tổ của ngươi”, Diệp Thành của Kiếm Thần dằn dò Diệp Thành xong thì liên bước đi trước, bay qua tinh không như một đạo thần hồng.

“Tiên tổ?”, Diệp Thành thẫn thờ, vẻ mặt tỏ ra khso hiểu, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, “Lục Đạo đến từ thời không tương lai, tính ra thì phải có ta rồi mới có ông ấy”.

Nghĩ một lát, Diệp Thành cũng cất bước đi theo đạo thân của Kiếm Thần.

Cả hai người giống như hai đạo tiên mang, tốc độ cực nhanh bay qua tinh không.

Cả chín canh giờ hai người không hề dừng chân.

Diệp Thành nhìn trái ngó phải cả chặng đường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.