Chương trước
Chương sau
“Kiếm Thần đó, đó là Chư Thiên Kiếm Thần đó”, tinh không im ắng chợt trở nên rộn ràng.

“Được thấy Chư Thiên Thần Thoại là vinh hạnh vô thượng của ta”.


“Điều ta hiếu kì đó là tên Diệp Thành đó và Kiếm Thần có mối quan hệ gì?”, rất nhiều người gãi đầu.

“Không phải là kẻ địch của Kiếm Thần chứ?”, có người nói với giọng hoài nghi.

“Sao có thể, Diệp Thành chỉ mới hơn một trăm tuổi, hắn và Kiếm Thần căn bản không phải là người cùng một thời đại”.

“Biết đâu là hậu nhân của kẻ địch với Kiếm Thần”.

“Suy đoán này đáng tin đấy”, rất nhiều lão tu sĩ xoa cằm, “điều đáng khẳng định đó là tên Diệp Thành kia và Kiếm Thần nhất định có mối quan hệ nào đó, vả lại chắc chắn không phải là kẻ địch”.

“Lão tổ”, trong tiếng bàn tàn xôn xao, ở một phương vang lên giọng nói của Thánh Nhân và Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhưng lại thấy Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông đang đỡ Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông.

Trước đó khi Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, không biết vì do kích động hay sợ hãi mà không đứng vững, suýt chút nữa ngã ra đất, cũng may Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông đỡ lấy ông ta.

Lúc này, vẻ mặt ông ta tái nhợt, dù là tu sĩ Thánh Vương nhưng cơ thể ông ta vẫn run lên không ngừng.

Đến cả một Thánh Vương còn như vậy chứ đừng nói là Thánh Nhân hay Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, người nào người nấy mặt mày tái mét như tờ giấy, mồ hôi lạnh toát chảy ra, bọn họ đỡ lấy nhau, đến đứng còn không vững.

Kiếm Thần đột nhiên xuất hiện, vả lại còn cứu Diệp Thành, hành động này không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Diệp Thành và Chư Thiên Kiếm Thần không tầm thường, nếu như Kiếm Thần hỏi tội thì Đại La Kiếm Tông sẽ tan thành mây khói, còn bọn họ cũng vì thế mà biến mất khỏi nơi này.

So với bọn họ thì Nhiếp Phong trong hàng người lại tỏ ra vui mừng đến khôn tả, hắn không biết Diệp Thành còn có cả thần thông mời được Đại La Kiếm Tông giá lâm, có Chư Thiên Kiếm Thần bảo vệ, ai còn dám đụng tới hắn.

“Đi...đi nhận tội”, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông lau mồ hôi lạnh toát, đến đi còn không vững, cứ thế đi về phía cổ tinh mà Diệp Thành và Kiếm Thần tới, chỉ mong Kiếm Thần không trách tội.

“Đi...đi nhận tội”, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh và cả triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đồng loạt bước đi.



Cảnh tượng này khiến người xem từ tứ phương không khỏi tặc lưỡi, dây là một sự mỉa mai đến thế nào chứ.

Không lâu trước đó, Đại La Kiếm Tông còn định giết Diệp Thành, lúc đó trông bọn họ hùng hổ đến thế nào, người nào người nấy sát khí ngút trời, còn hiện giờ lại ngoan ngoãn như thỏ non.

Lúc này, tu sĩ tứ phương cũng đi theo.

Đó là Kiếm Thần, thần thoại của Chư Thiên, hiếm khi mới giá lâm tới Bắc Đẩu Tinh Vực, bọn họ đương nhiên cũng phải đi xem rồi, nếu như vận may tốt thì nói không chừng còn được nghe Kiếm Thần giảng đạo nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.