Chương trước
Chương sau
Mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời xông lên.

Diệp Thành lê thân thể bị tàn phá của mình, thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua rất nhiều đòn tuyệt sát thoát thân như một đạo thần mang, bay ra khỏi Đại La Kiếm Tông, thân thể huyết sắc vô cùng choán mắt.

Đáng chết!

Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông di chuyển truy sát ra ngoài.


Ông ta vốn cho rằng mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh là trận thế lớn đủ để bắt sống Diệp Thành nhưng kết cục lại nằm ngoài dự đoán, cho dù là trước mặt một Thánh Vương, mười tám Thánh Nhân hay hơn hai trăm Thánh Nhân thì hắn vẫn cố gắng để diệt đi kiếm ý của Kiếm Thần, nếu như biết trước như vậy thì hắn hắn đã ra tay sớm hơn rồi.

Giết!

Thánh Nhân, Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cũng truy sát ra ngoài, sau đó còn có cả mấy trăm nghìn tu sĩ đi theo.

Bên dưới, Nhiếp Phong bên trên Tử Trúc Phong cũng bay đi, vẻ mặt nghiêm trọng nhưu nhìn ra tiên nhãn của Diệp Thành đã tự đóng, Đại La Kiếm Tông hiện giờ bày ra trận dung quá lớn, Diệp Thành căn bản rơi vào thế thập tử nhất sinh.

Rầm! Rầm!

Tinh không rung chuyển vì bị kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông với sát khí ngút trời trấn áp.

Tứ phương rung chuyển, từng bóng người như thuỷ triều dâng, đợi tới khi nhìn thấy trận thế của Đại La Kiếm Tông thì mới thấy choáng váng: “Một Thánh Vương, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh, gần triệu tu sĩ”.

“Chuyện gì đây?”, tu sĩ phía sau kinh ngạc nhìn ra xa.

“Nghe nói Diệp Thành trà trộn vào Đại La Kiếm Tông vả lại còn giết chết kiếm ý của Kiếm Thần ngay trước mặt Đại La Kiếm Tông”.

“Hắn coi như không có sự tồn tại của Đại La Kiếm Tông sao?”, Người tứ phương xôn xao, khí phách và khả năng chiến đấu của Diệp Thành khiến người ta kinh ngạc, hắn còn có thể trốn thoát ra khỏi Đại La Kiếm Tông.

“Có cần điên cuồng đến vậy không?”

“Lần này Diệp Thành chắc chắn sẽ phải quy phục thôi”, rất nhiều người tặc lưỡi: “Với trận thế hiện giờ của Đại La Kiếm Tông thì đủ để dẹp bằng cả Bắc Đẩu Tinh Vực, chỉ tính Thánh Vương đó thôi thì một chưởng cũng đủ để diệt hắn rồi”.

“Còn không nộp mạng?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc đột nhiên vang lên tiếng nạt nộ của một Thánh Vương ở Đại La Kiếm Tông, ông ta thi triển đại thần thông, tung ra một chưởng mang theo uy lực diệt thế choán lấp cả tinh không cả trăm trượng, khiến từng tấc trên tinh không vụn vỡ.

“Đây chính là uy thế của Thánh Vương sao?”, Diệp Thành phun ra máu, hắn nghiến răng cố gắng kiên trì nhưng vẫn bị chưởng đánh kia trấn áp đến mức quỳ giữa tinh không, thánh thể nứt lìa, cho dù hắn có khả năng chiến đấu của một Thánh Nhân Đỉnh Phong thì cũng có khó thể chặn lại được một chưởng của Thánh Vương kia, khoảng cách của một cảnh giới chính là khoảng cách giữa đất và trời.

“Phong”, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cùng sát phạt lên tế ra đại trận, Diệp Thành vẫn đang đối đầu lập tức bị phong cấm, đến pháp lực cũng bị cấm cố.

“Tử cục”, người xem ở tứ phương bất giác thở dài.

“Tử cục”, giọng nói Diệp Thành khản đặc, tiên nhãn tự phong ấn, hắn không tìm được cơ hội thoát thân.
“Đụng chạm tới uy nghiêm của Đại La Kiếm Tông, chết cũng đáng”, trong hư không vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm của Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, trong tay ông ta có thêm một thanh sát kiếm, ông ta giống như một vị Vương cao cao tại thượng muốn trảm Diệp Thành dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người để bảo vệ cho uy thế của Đại La Kiếm Tông.

“Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành mỉm cười thê lương, dây chính là Vạn Vực Thương Sinh mà hắn bảo vệ.

“Thánh Chủ”, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, phía Đoàn Ngự mặt mày đỏ gay, Thánh Chủ Thiên Đình từng bước qua xương máu để bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh nhưng bây giờ lại bị phán quyết như một tội nhân.

“Diệp sư đệ”, trong biển người của Đại La Kiếm Tông, tay Nhiếp Phong cầm kiếm định ra ngoài nhưng lại bị một đạo tiên quang phía sau phong cấm, đó là Lăng Huyên, cô cũng tới đây.

“Mở cấm cố cho ta”, đôi mắt Nhiếp Phong đỏ ngầu nhìn Lăng Huyên.

“Ta không thể trơ mắt nhìn huynh nộp mạng”, Lăng Huyên mím môi, dù biết Phục Nhai và Diệp Thành là huynh đệ tốt nhưng cô cũng khong thể để Nhiếp Phong cứ thế mà xông lên, đó là chiến trường thập tử nhất sinh.

“Trảm”, khi hai người nói chuyện thì đã vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đã vung sát kiếm trảm ra một đạo kiếm mang huỷ thiên diệt địa dù cách đó cả vạn trượng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.