Chương trước
Chương sau

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cầm cái lư này mà nhìn ngắm mãi không thôi.

Hắn cũng có hai cái lư đồng như vậy, trong đó một cái có được từ chợ đen U Minh ở Đại Sở, Khương Thái Hư từng nói đó là bảo bối, Diệp Thành từng luyện ra ma huyết nhờ cái lư nhỏ đó, quả thực đó là bảo bối.


Còn cái lư khác hắn có được từ thành Thiên Phủ Thần Triều của Chư Thiên Vạn Vực, trong đó có ma huyết.

Cái lư này so với hai cái lư mà hắn có được trước đó chắc chắn xuất phát từ một người, trong đó cũng có ma huyết thuần tuý.

“Đây mới là món đồ tốt chứ”, Diệp Thành mỉm cười thần bí, hắn nhét vào túi đựng đồ, chỉ đợi lúc rảnh rỗi thì luyện ma huyết, còn bí mật bên trong cái lư thì phải nghiên cứu thêm.

“Chỗ ta còn bảo bối, ngươi có muốn chọn thêm không?”, Trịnh Đào lại mở túi đựng đồ của mình ra.

“Ngươi tự ngắm đi”, Diệp Thành liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, một mớ hỗn độn bên trong túi đựng đồ nhưng chẳng có món nào lọt vào pháp nhãn của hắn, chẳng có món bảo bối nào cả.

Trịnh Đào bất lực cất đi túi đựng đồ.

“Phải chia chiến lợi phẩm”, không biết là ai hô lên kéo theo ánh mắt chú ý của Diệp Thành.

Trên chiến đài, Hàn Minh và Nhiếp Phong chuyển kiếp đã đứng ở hai hướng trên chiến đài, sát kiếm trong tay kêu lên vút vút, khí tức nhanh chóng lên cao, kiếm mang múa lượn xung quanh, không gian vang lên những âm thanh vù vù.

Trận đại chiến đến giờ đã trải qua cả trăm chiêu, cả hai người muốn một đòn quyết định thắng bại nên sử dụng thần thông kiếm đạo, vả lại còn là đại chiêu, kiếm ý khủng khiếp khiến người xem liên tục lùi về sau.

Giết!

Chỉ nghe thấy tiếng Hàn Minh rít lên tung ra một kiếm, một kiếm như trường hồng mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ.

So với hắn mà nói thì Nhiếp Phong chuyển kiếp lại điềm tĩnh hơn rất nhiều, trông hắn hiện giờ có vài phần giống với hình ảnh kiếp trước, khí chất điềm tĩnh mà ngạo mạn, xuất kiếm là nhất kiếm thần mang, uy lực bá đạo.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai kiếm đạo thần thông va chạm vào nhau, nơi hai đầu kiếm tiếp xúc hình thành nen sóng vân lan rộng ra tứ phương, nơi nào nó đi qua, linh thụ ngả rạp, người xem tế ra pháp lực bảo vệ cơ thể, chỉ sợ bị sóng vân chạm vào.

Rắc!

Âm thanh đạo kiếm nứt lìa vang lên, đó là kiếm của Hàn Minh, thần thông đã bại, binh khí bản mệnh cũng đã vỡ, hắn bị một kiếm của Nhiếp Phong chuyển kiếp đâm xuyên ngã ra chiến đài, để lại cả vũng máu.

Kết quả này khiến người xem không khỏi xuýt xoa, Hàn Minh được nhiều người đánh giá cao lại bại trận.

Hàn Minh trọng thương lảo đảo đứng dậy, hắn còn chưa kịp nói lời nào đã phun ra máu.

Giết! Giết cho ta!

Tên này đầu bù tóc rối, đôi mắt hằn lên tơ máu, mặt mày đằng đằng sát khí, miệng gào thét như con chó điên.
Đột nhiên, ba bóng hình sát phạt lên chiến đài, đó là đệ tử cùng sư môn với Hàn Minh, tu vi ngang với Hàn Minh và Nhiếp Phong, đều ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.