Chương trước
Chương sau

Diệp Thành đã dùng cả ba tháng trời để tìm từng cổ tinh ở Bắc Đẩu Tinh Vực.

Vận may của hắn cũng không tồi, hắn đã tìm được ba nghìn người chuyển kiếp, trong đó bao gồm rất nhiều thế lực của Đại Sở, có người hắn quen, có người hắn lạ nhưng không có người nào thân cận với hắn.


Ba tháng trời, phong độ của Đại La Kiếm Tông dần giảm sút.

Bọn chúng cũng dần chấp nhận sự thực thần tử đã chết nên cũng không tìm Diệp Thành nữa, tìm cả ba tháng trời không thấy Diệp Thành đâu, bọn chúng chắc rằng Diệp Thành đã rời khỏi tinh vực này rồi.

Trời về đêm, bầu trời sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành tìm tới một cổ tinh không hề nhỏ và bay vào trong cổ thành, thuê một khu biệt uyển.

Đây là lần đầu tiên hắn dừng chân nghỉ ngơi sau ba tháng trời.

Người chuyển kiếp cũng được hắn đưa ra ngoài, cảnh tượng vô cùng ấm áp, mùi rượu thơm nồng lan toả khắp biệt uyển.

Phía này, Diệp Thành đã lôi thần tử Đại La ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Thần tử Đại La đã không còn hình người nữa, toàn thân từ đầu tới chân đều toàn dấu chân, xem ra khoảng thời gian hắn ở bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Đoàn Ngự và Mộng Vân cùng nhiều người chuyển kiếp khác đã không ít lần hành hạ tên này.

Tên này vẫn trong trạng thái hôn mê, cho dù là hôn mê thì trên khuôn mặt vẫn mang theo vẻ giữ dằn.

Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn gảy ra một đạo tiên quang gọi thần tử Đại La dậy.

Thần tử Đại La tỉnh lại, lúc đầu còn mơ màng, đợi tới khi tỉnh táo hoàn toàn thì mới quay sang nhìn Diệp Thành, sắc mặt méo xệch, trong đôi mắt rõ vẻ bạo tàn và khát máu.

Ta giết ngươi!

Tính khí tên này cũng chẳng vừa, đầu bù tóc rối, mặt mày tôi độc, hắn lao lên như con chó điên.

Diệp Thành giơ tay tung một chưởng xuống mặt đất.

Thần tử Đại La phẫn nộ, hắn muốn thoát ra nhưng không thể.

Hắn là thần tử Đại La cao cao tại thượng, thân mang huyết mạch cửu dương, đó là sự đáng tự hào thế nào, thế nhưng lúc này hắn lại chẳng khác gì một con chó, dù trải qua ba tháng trời thì hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Kiếp sau làm người tốt đi!

Diệp Thành điềm tĩnh nói, hắn ấn tay vào đầu tên này và thi triển bí thuật thôn thiên, điên cuồng thôn tính căn nguyên cửu dương của hắn để dung hợp với căn nguyên thánh thể của mình.

Thần tử Đại La gào thét, cơ thể run lên bần bật, hắn đau đớn cầu cứu, giọng nói càng trở nên thê lương trong đêm đen.
Hắn thật sự sợ rồi, hắn đã cảm nhận được sát khí của Diệp Thành, cho tới lúc này hắn mới thực sự hiểu thế nào là hối hận, hối hận vì không nên đụng tới một tên sát thần như Diệp Thành khiến bản thân chuốc lấy hoạ diệt thân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.