Chương trước
Chương sau


Những người xem trận chiến lại thở dài, Thánh Thể đã khiến Đại La Kiếm Tông phẫn nộ, Bắc Đẩu Tinh Vực này không còn thái bình nữa rồi, không biết lại có bao nhiêu người vô tội bị liên luỵ, bao nhiêu người bị mất đi tính mạng.

Lúc này, Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống hố đen không gian.


Thiên kiếp thần phạt quá mạnh đã đánh tàn phế thánh thể của hắn, cũng mở ra tiên nhãn tự phong ấn, mục đích hắn kéo thiên kiếp tới là vì vậy, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn được mở ra thì hắn có thể nhờ vào thiên đạo mà thoát thân.

Rắc! Rắc!

Trong hố đen không gian u tịch vang lên tiếng xương cốt va chạm vào nhau, thánh thể tàn phế nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng.

Hắn cứ thế ngồi mất ba ngày.

Cho tới tối ngày thứ tư mới thấy hắn từ từ mở mắt, trải qua sự tẩy luyện của thiên kiếp, đôi mắt hắn trở nên xa xăm hơn, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy trong ánh mắt có nhật nguyệt và sao đang diễn hoá.

Diệp Thành vươn vai, vặn mình, lúc này hắn mới lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra khỏi thần hải, sau khi tẩy luyện dưới thiên kiếp, đại đỉnh này cũng được thoát biến, càng lúc càng bất phàm.

Diệp Thành khẽ phất tay, hắn kéo Đoàn Ngự và Vân Mộng cùng nhiều người chuyển kiếp khác của Đại Sở ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Đệ vẫn bá đạo như xưa nhỉ?”, Đoàn Ngự vừa ra ngoài liền huých vào ngực Diệp Thành.

“Đâu có”.

“Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên nghịch thiên”, trong lời nói của Vân Mộng rõ sự kinh ngạc, cả chặng đường Diệp Thành vượt qua cô không thể nhìn thấy gì ngoài sự bá đạo.

“Đây...đây là đâu?”, khi ba người nói chuyện thì những người chuyển kiếp được Diệp Thành cứu từ Táng Hải đều nhìn sang tứ phương với ánh mắt kinh ngạc, thế giới tăm tối này khiến người ta phải rợn người.

“Nếu ta đoán không nhầm thì chính là hố đen không gian phải không?”, Đoàn Ngự mỉm cười nhìn Diệp Thành, so với những người khác thì hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh hơn, những người trải qua luân hồi đương nhiên sẽ khác.

“Đúng như huynh nói”.

“Hố...hố đen không gian?”, sắc mặt người chuyển kiếp tái nhợt, trông có vẻ như bọn họ đã từng nghe tới hung danh của hố đen.

“Đừng sợ”, Diệp Thành mỉm cười tế ra thần châu chiếu sáng cả nghìn trượng quanh hố đen không gian, thế giới tăm tối này chợt ấm áp hẳn lên.

“Vì...vì sao ngươi lại cứu chúng ta?”, rất nhiều người chuyển kiếp nhìn Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành tới Táng Hải thì có lẽ bọn họ đã trở thành oán linh ở Táng Hải rồi, đây chính là một món ân tình.

“Chúng ta là người một nhà”.

“Người một nhà?”



“Quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười giơ tay gảy ra rất nhiều tiên quang, từng đạo tiên quang bay vào trán người chuyển kiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.