Chương trước
Chương sau

Mệnh lệnh của thần tử Đại La không thể làm trái.

Kẻ mạnh của cổ thành Hạo Dương bắt đầu tản ra tứ phương tìm kiếm.


Việc này đương nhiên kinh động đến Đại La Kiếm Tông, các lão bối của Đại La Kiếm Tông phẫn nộ và cũng phái đi không ít người.

Bắc Đẩu Tinh vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông khiến người ta nhìn mà choáng váng, bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Đại La Kiếm Tông phô trương như vậy.

Nhìn Đại La Kiếm Tông với động tĩnh lớn như vậy, tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh đều tặc lưỡi, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến hành động của Diệp Thành ở cổ thành Hạo Dương, cho tới giờ tim bọn họ vẫn đập thình thịch.

Là nhân vật chính gây nên sóng gió ở cổ tinh này, lúc này Diệp Thành lại cùng Đông Dương Chân Nhân nép vào một cổ tinh không ai hay.

Thanh Nguyệt tiên tử bị phong ấn trong linh phù đã được cứu ra ngoài nhưng sắc mặt hãy còn tái nhợt, có lẽ vì ám thương vẫn còn.

Đông Dương Chân Nhân lập tức thi triển thần thông trị thương.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn bóp nát rất nhiều thánh dược trị thương: “Đợi Thanh Nguyệt tiền bối hồi phục thì hai vị tiền bối lập tức rời đi, cho dù là đi tìm Đông Hoàng hay về Thần Triều, sau này đừng bước chân tới Bắc Đẩu Tinh Vực nữa, nơi này thị phi, Đại La Kiếm Tông có quá nhiều kẻ mạnh”.

“Còn ngươi?”, Đông Dương Chân Nhân vừa đẩy tinh nguyên vào người Thanh Nguyệt tiên tử vừa nhìn Diệp Thành.

“Vãn bối còn có việc cần làm”, Diệp Thành mỉm cười: “Còn về sự an nguy của ta thì tiền bối không cần lo”.

“Nói thực thì lần này gặp lại ngươi quả là đáng ngạc nhiên”, Thanh Nguyệt tiên tử đang khoanh chân ngồi dưới đất khẽ mỉm cười: “Mặc dù ngươi lừa ta nhưng dù là đồ nhi của Kiếm Thần thì chưa chắc đã mạnh bằng ngươi”.

“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi cầm kiếm của đồ nhi Kiếm Thần lên, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng hình, lão già béo Cô Nguyên từng cho hắn nhìn hình ảnh đồ nhi của Kiếm Thần, trông rất giống với người của Đại Sở, có khả năng là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Tiếp sau đó, trên cổ tinh chìm vào im ắng.

Thanh Nguyệt tiên tử bị trọngmthương, vết thương nặng nhất vẫn đến từ Thánh Vương người Man của Man Hùng.

Thời gian dần trôi.

Cho tới khi màn đêm buông xuống, Đông Dương Chân Nhân và Diệp Thành mới lần lượt thu tay về.

Thanh Nguyệt Tiên Tử khẽ thở phào, khuôn mặt tái nhợt ban nãy đã nhuận sắc hơn nhiều.

Sau khi hàn huyên vài câu, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử lần lượt lên đường đi tìm phía Đông Hoàng, cũng may bọn họ còn có thể chăm sóc nhau, thế nhưng cả hai lại bị Diệp Thành từ chối cho đi cùng, hắn còn có sứ mệnh của hắn.

Đông Dương và Thanh Nguyệt không cưỡng cầu, bọn họ lần lượt lên đường nhưng không phải về Thần Triều mà là đi tìm Đông Hoàng.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành mới lấy vò rượu ra uống cạn.
Tiếp đó, hắn lật tay lấy ra túi đựng đồ của thần tử Đại La.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.