Chương trước
Chương sau

Diệp Thành lại trải bản đồ sao ra, thầm tính toán khoảng cách tới Đại La Kiếm Tông, còn cách khoảng hai triệu dặm.

Cất bản đồ sao, Diệp Thành nhìn quanh một vòng rồi hoà vào dòng người, đi vào một cổ tinh tên là Hạo Dương Tinh.


Cổ tinh này cực kỳ lớn, lớn hơn Tiên Nguyệt Tinh gấp ba lần, là cổ tinh lớn nhất ngoài Đại La Kiếm Tông trong Bắc Đẩu Tinh Vực này, năm tháng vô tận đã đào tạo ra không ít kẻ mạnh.

Sau khi đáp xuống, Diệp Thành liếc nhìn xung quanh.

Sự rộng lớn cùng với khí thế khoáng đạt của Hạo Dương Tinh khiến hắn kinh ngạc. Những dãy tiên sơn liên tiếp thẳng tắp, linh lực dày đặc, mây mù bao phủ, ánh sáng rạng rỡ khiến cho cả cổ tinh như chốn bồng lai tiên cảnh.

Diệp Thành dời mắt, bắt đầu nhẩm tính.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng lần nữa là cổ tinh rộng lớn thế này lại chẳng có một người chuyển kiếp nào.



“Nghe nói gì chưa? Thần tử Đại La Kiếm Tông cũng đang ở Hạo Dương Tinh đấy”, Diệp Thành vừa định ra khỏi Hạo Dương Tinh thì nghe thấy tiếng trò chuyện của tu sĩ qua đường, hắn bất giác dừng bước.

“Thần tử Đại La… chắc hắn ta sẽ biết nơi ở của Kiếm Thần”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Bảo sao nhiều lão già dẫn theo hậu bối nhà mình tới Hạo Dương Tinh như thế, chắc là tới gặp thần tử Đại La rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm một mình thì tiếng trò chuyện từ tứ phía vẫn tiếp tục vang lên.

“Đúng thế, ngưỡng cửa của Đại La Kiếm Tông quá cao, ai cũng muốn thông qua thần tử Đại La Kiếm Tông để đi cửa sau, đưa hậu bối nhà mình vào Đại La Kiếm Tông tu luyện, đó thực sự là vinh dự tối cao”.

“Thần tử Đại La là hậu bối xuất sắc nhất mà lão hủ thấy từ khi tu đạo đến nay, không có người thứ hai”.

“Cửu Dương Chân Thể không xuất sắc mới lạ”, có người cảm thán, lời nói còn mang theo sự chua chát không giải thích được, ta cũng tu đạo, hắn cũng tu đạo, đều là người tu đạo mà sao khoảng cách lại lớn đến thế!

Giữa những tiếng xì xào thảo luận, Diệp Thành đã bay vào hư thiên.

Theo như mọi người nói thì thần tử Đại La đang ở cổ thành lớn nhất Hạo Dương Tinh – Hạo Dương Cổ Thành.

Với cước lực của Diệp Thành, không đến một khắc đã tới Hạo Dương Cổ Thành.

Phải nói rằng cổ thành này rất phồn vinh, người qua người lại rất tấp nập, trong đó có không ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, ai cũng là cao thủ nổi tiếng một phương, nhưng họ lại sẵn sàng vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây gặp thần tử của Đại La Kiếm Tông, có thể thấy sức ảnh hưởng của hắn ta lớn nhường nào.

“Hế?”

Còn chưa vào thành, Diệp Thành đã khẽ hô lên, ánh mắt rơi vào một quán trà hơi khuất ở một góc cổng thành, ở đó có một lão già mặc áo choàng đen đang lẳng lặng uống trà.

Lão già áo choàng đen ấy là người Diệp Thành quen thuộc, chính là Đông Dương Chân Nhân của Thiên Phủ Thần Triều Đông Hoàng.
Lúc trước hắn bị ba Thánh Nhân chặn giết, nhờ có Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử dốc sức bảo vệ mới sống sót, sau này ba người chia tay, Diệp Thành tưởng hai người họ đã về Thần Triều, không ngờ lại gặp Đông Dương Chân Nhân ở đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.