Trong một khoảng thời gian dài sau đó Diệp Thành vẫn còn ở lại vùng đất tăm tối này.
Một hồn ba phách của Lâm Thi Hoạ như thể cách đây rất xa, cho tới giờ hắn vẫn chưa tìm thấy.
Thời gian còn lại không nhiều, Diệp Thành đương nhiên không dám chậm trễ, hắn lại lần nữa lên đường, mục tiêu rất rõ ràng.
Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới vô thức dừng chân.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thiên địa của Minh Giới rung chuyển, từng tiếng động mạnh vang lên theo tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của bước chân người đi đường, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ra xa.
Nơi đó có một người khổng lồ chống trời, cao cả hàng chục nghìn trượng, để chân trần, vai trần, trên vai trái còn khắc minh văn cổ xưa, người này có ba mắt, phần đầu lại mọc sừng, đôi mắt to lồ lộ, khí tức dồn dập mạnh mẽ.
Diệp Thành bất giác lùi về sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nguyên thần run rẩy.
Người đó quá cao lớn, lại mnahj mẽ, cho dù cách rất xa thì Diệp Thành vẫn có một cảm giác sắp quỳ phục đến nơi, dưới bước chân người đó, hắn e rằng đến tư cách một con kiến hắn cũng không có.
Rầm! Rầm! Rầm!
Người khổng lồ sải bước từng bước đi tới, trong tay cầm một đoạn dây xích màu đen, một đầu đoạn xích xích một cỗ quan tài cổ bằng đồng xanh to như cả ngọn núi, trên cỗ quan tài còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625513/chuong-3324.html