Chương trước
Chương sau

“Lão tử muốn nói nhưng ngươi có cho ta cơ hội không?”, ông lão béo đen mặt, bị đuổi theo cả chặng đường, cũng bị đánh cả chặng đường, còn không kịp thở thì làm sao nói?

“Tiên Nguyệt Cung ta mấy chục nghìn năm nay từ khi được truyền thừa lại luôn coi trọng nhân quả, cũng chưa từng lấy thế hiếp người”, Cô Lam lại lên tiếng, mỉm cười khẽ nói: “Nếu lần này tiểu hữu giúp thần nữ nhà ta, Tiên Nguyệt Cung cũng sẽ tặng ngươi một món quà, ngươi có thể coi đây là giao dịch”.


“Giúp cũng được, nhưng có thể trả túi đựng đồ lại cho ta không?”, Diệp Thành nhìn lão béo Cô Nguyên.

“Đương nhiên sẽ trả, nhưng ngươi phải giúp thần nữ nhà ta trước đã”.

“Được”.



Dây thừng trói Diệp Thành được cởi ra.

Nhưng sáu Thánh Nhân phía Cô Lam lại nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn sẽ lại quay đầu bỏ chạy.

Diệp Thành chẳng để tâm, bàn tay trong ống tay áo bắt đầu hoạt động.

Lúc trước bị phong ấn, bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá cũng bị phong ấn nên hắn không có cơ hội nhẩm tính, bây giờ đã được giải trừ phong ấn, hắn lập tức tính thử xem có người chuyển kiếp của Đại Sở hay không.

“Ồ, thật sự có này!”

Mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nóng lòng bước ra khỏi đại điện, bay thẳng về một hướng.

“Vẫn chạy?”

Lão già béo sầm mặt rồi lập tức đuổi theo, nhóm Cô Lam cũng vậy.

Không lâu sau, Diệp Thành dừng lại trên một đỉnh núi của Tiên Nguyệt Cung.

Từ xa Diệp Thành đã thấy một chiếc giường băng ngọc và thấy một thiếu nữ nằm trên đó.

Thiếu nữ bị phong ấn đang trong trạng thái ngủ say, trông cô ấy như một tác phẩm điêu khắc từ băng, tiên quang lộng lẫy bao phủ quanh người, còn có rất nhiều trận văn đang lưu chuyển xung quanh cô, rất kỳ diệu.

Đột nhiên Diệp Thành trở nên sững sờ, như thể hắn đã nhận ra được là ai chuyển kiếp.

Một trăm năm trước, cô ấy mang trong mình huyết mạch Đạo Linh, là nữ tử duy nhất trong thế hệ Thanh Tự của Đại Sở có thể sánh vai cùng Cơ Tuyết Băng.

Cô ấy là thánh nữ nhà Thượng Quan của Đông Nhạc, cũng kết thúc cuộc đời mình một cách bi thương dưới tường thành Nam Sở, chắn trước Thượng Quan Ngọc Nhi, mà Thượng Quan Ngọc Nhi lại chắn trước Diệp Thành, ba người cùng bị một cây chiến mâu đâm xuyên, năm tháng dài đằng đẵng, khung cảnh tanh máu một trăm năm trước như vẫn còn hiện ra chân thực trước mắt.

Trong lúc hắn nhìn thì phía Cô Nguyên và Cô Lam đã tới, ban đầu họ tưởng Diệp Thành định chạy, bây giờ xem ra là họ nghĩ nhiều rồi, hắn không hề có ý định bỏ chạy.

Thấy Diệp Thành ngơ ngác nhìn về nơi không xa, mọi người đều hơi ngỡ ngàng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.