Chương trước
Chương sau
“Ta… đi”, dù biết là đe doạ nhưng lão già áo đen cũng không có cách nào, hít sâu một hơi rồi cắn răng đứng dậy, ra khỏi tiên sơn.



“Thế này mới đúng chứ!”


Phía Long Nhất đều cười toe toét.

Còn Diệp Thành thì lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra huyễn hoá thành gậy rang sói, chỉ chờ lão già áo trắng đi vào.

Ba Âm Minh Tử Tướng cũng đứng ở ba hướng trên hư thiên, ai cũng mặc áo choàng đen, không nhìn rõ mặt, quan trọng nhất là trong tay ai cũng đều cầm một binh khí hung hãn.

Lão già áo đen ra khỏi tiên sơn, liếc nhìn lão già áo trắng: “Sao, sợ ta lừa ngươi à?”

Lão già áo trắng khẽ mỉm cười nhưng đôi mắt lại hơi nheo lại, khi thấy toàn thân lão già áo đen đầy thương tích, ông ta không khỏi hỏi: “Hắc Viêm, sao trên người ngươi nhiều vết thương thế?”

“Gặp phải vài tên râu ria, nhưng đã giải quyết xong rồi”, lão già áo đen lãnh đạm trả lời.

“Ồ?”

“Có vào không?”, lão già áo đen hơi mất kiên nhẫn.

“Vội cái gì?”, lão già áo trắng nói xong bất giác nhìn vào tiên sơn, vẫn rất cẩn trọng.

“Có lòng tốt chia sẻ với ngươi, không cảm kích thì thôi còn nghi ngờ, thôi ngươi về đi! Mọi thứ ở đây đều thuộc về ta”, lão già áo đen hừ lạnh rồi quay người đi vào tiên sơn.

“Ta có nói không vào đâu”, lão già áo trắng cười ngượng, trong lòng vẫn cảnh giác, nhìn xung quanh rồi mới cất bước theo lão già áo đen cùng vào tiên sơn.

Vừa vào tiên sơn, lão già áo trắng lập tức nheo mắt, nhìn thấy ba Âm Minh Tử Tướng, với nhãn giới của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra họ đều đã chết không có linh hồn.

Hình nộm?

Lão già áo trắng lẩm bẩm, nhưng nhìn một lúc đôi mắt ông ta càng nheo lại nhiều hơn.

Đều là cấp bậc Thánh Nhân!

Lão già áo trắng giật mình, vẻ mặt biến sắc, ông ta không ngờ trong tiên sơn này còn có ba sự tồn tại đáng sợ đến thế, điều kỳ lạ là không phải hình nộm bình thường, cấp bậc còn cao hơn hình nộm.

Chẳng trách Hắc Viêm bị thương khắp người!

Lão già áo trắng vuốt râu, theo bản năng tin rằng lão già áo đen bị thương là do ba hình nộm này gây ra.

“Chào tiền bối!”

Khi lão già áo trắng đang suy tư thì phía Long Nhất và Tư Đồ Nam đã cười tươi như hoa chào đón.

“Ừm!”

Lão già áo trắng khẽ đáp một tiếng, vẫn vuốt râu, rất có phong thái của bậc cao nhân tiền bối, ông ta tự nhiên cho rằng phía Long Nhất đang hành lễ với mình chứ không hề nghĩ mình đã rơi vào bẫy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.