Chương trước
Chương sau
Hai mươi bảy người cũng tự chọn cho mình một Âm Minh Tử Tướng, nhưng khác với phía Tư Đồ Nam là Âm Minh Tử Tướng họ điều khiển đều ở cấp bậc Thánh Nhân, nhưng cũng không sao, dù ai điều khiển thì cũng đều để bảo vệ tiên sơn này, bảo vệ người chuyển kiếp của Đại Sở.

Một đêm qua đi, bình minh lại tới.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp tiên sơn, khoác thêm tấm áo lộng lẫy cho chốn bồng lai tiên cảnh này.


Người chuyển kiếp đã ra khỏi động phủ, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi hấp thu tinh hoa của đất trời, tất cả đều rất chăm chỉ, Chư Thiên Vạn Vực đầy rẫy nguy hiểm, họ cần nâng cao thực lực của mình càng sớm càng tốt.

Diệp Thành ra khỏi Địa Cung, lên một đỉnh núi cao nhất Thiên Đình, lặng lẽ quan sát tiên sơn như ngắm nhìn Đại Sở lúc trước, từng khuôn mặt quen thuộc khiến hắn thất thần.

Long Nhất cũng vươn vai đi lên: “Nhìn nhiều người chuyển kiếp như vậy, ngươi không có gì muốn nói à?”

“Mọi thứ đều trong im lặng”.

“Xuỳ!”

“Không nói linh tinh nữa, ta hỏi ngươi chuyện chính đây”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ, cất tiếng hỏi: “Trong trí nhớ của ngươi có người nào thông thạo bí thuật mộng cảnh hoặc là có thể thật sự kết nối giữa ảo mộng và hiện thực không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”, Long Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Ta mơ thấy Đại Sở”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.

“Có gì kỳ lạ đâu, ta cũng thường xuyên mơ thấy Đại Sở”.

“Nhưng ta có thể nhìn thấy người của Đại Sở thật”, Diệp Thành lại nói: “Tất cả đều thật sự tồn tại, ta nhìn thấy họ, có thể nghe thấy rõ họ đang nói nhưng họ không nhìn thấy ra, càng không nghe thấy ta nói, khoảng cách giữa chúng ta là một giấc mơ”.

“Ngươi chắc chứ?”, Long Nhất hơi nhíu mày nhìn Diệp Thành.

“Rất chắc chắn”.

“Đế đạo tiên thuật, mơ về thiên cổ”, Long Nhất nhàn nhạt nói: “Kết nối giấc mơ hư ảo và hiện thực, trong trí nhớ của ta quả thực có một người có khả năng nghịch thiên này, đó là Mộng Hồi Đại Đế - một trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, có lẽ cũng có thể gọi là Mộng Ma, nếu Đại Nhật Như Lai là Đại Đế quỷ dị nhất thì Mộng Ma là Đại Đế hư ảo nhất, cuối đời vì sự vướng mắc giữa hư ảo và hiện thực mà bà ấy cũng từng rơi vào trạng thái điên điên khùng khùng như ngươi khi xưa, cái danh Mộng Ma cũng có từ đó.”

“Thật không thể tin được”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ngươi lại càng không thể tin được hơn”, ánh mắt Long Nhất nhìn Diệp Thành cũng thay đổi: “Không ngờ lại có thể mơ về Đại Sở”.

“Ta… Hửm?”, Diệp Thành vừa lên tiếng thì bỗng cau mày nhìn về một hướng hư thiên.

“Có người tiến vào Đại Sở Tinh”, Long Nhất cũng nhìn theo, bí thuật bao phủ Đại Sở Tinh do hắn ta bố trí, bất cứ ai đi vào cũng không thoát khỏi con mắt của hắn ta, giống như lần này vậy.

Dưới cái nhìn của hai người, hai bóng người vụt qua hư thiên, một lão già mặc áo bào đen, một lão già mặc áo bào trắng, tu vi của cả hai đều là Thánh Nhân, xét về tu vi thì hẳn là không kém so với Hoá Long Lão Tổ.



Hai người dừng lại ở hư thiên cách tiên sơn Thiên Đình hơn một trăm nghìn trượng, nheo mắt nhìn về tiên sơn này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.