Chương trước
Chương sau
“Ông nhìn thấy đồ nhi của Kiếm Thần rồi?”, hơi thở của Diệp Thành trở nên dồn dập.

“Đây, như thế này cơ”, lão già béo lấy ra một bức tranh, trên đó có khắc hình một nữ tử: “Nhìn xem, đây mới là đồ nhi của Kiếm Thần, là nữ”.

“Ông chắc chắn cô ấy là đồ nhi của Kiếm Thần?”, Diệp Thành ho khan.


“Đảm bảo là thật”.

“Vậy thì đúng là…”, Diệp Thành cười gượng, hắn không ngờ đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lại là một cô nương, hơn nữa cô nương này thật sự càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng…

“Lai lịch của ngươi hẳn là không vừa”, lão già béo lại cất bức tranh vào trong ngực.

“Biết thì tốt, ta là thần tử của Côn Luân Hư”.

“Vừa nãy ngươi còn nói là đồ nhi của Kiếm Thần cơ mà. Nhưng Côn Luân Hư là gì thế?”

“Ông nghe thấy Đại La Chư Thiên bao giờ chưa?”

“Chưa”, lão già béo lắc đầu.

“Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đã nghe chưa?”

“Chưa”.

“Được rồi! Ta là thần tử của Đại La Kiếm Tông”, sau khi hỏi một lượt, Diệp Thành mới nghiêm túc nói: “Nói thật cho ông biết tính tình của sư tôn ta không tốt lắm đâu, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi bắt cóc ta”.

“Ngươi là thần tử của Đại La Kiếm Tông?”, lão già mập quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới: “Không thể nào!”

“Không phải ông lại định nói thần tử của Đại La Kiếm Tông là nữ đấy chứ?”, Diệp Thành liếc ông ta.

“Không”, lão già béo lại bắt đầu nghịch lông mày: “Nghe nói thần tử của Đại La Kiếm Tông không phải loại tốt đẹp gì, đi đến đâu cũng có hoạ máu tanh, bây giờ rơi vào tay ta vậy ta không thể để ngươi dễ chịu được, cướp bảo bối của ngươi còn phải thay trời hành đạo nữa”.

“Vậy ta không phải thần tử Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành ho khan.

“Nói như vậy là ngươi lừa ta rồi”, lão già mập cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.

“Ta… Ta đùa thôi”, Diệp Thành cười khà khà.



“Lão tử không có thời gian nói nhảm với ngươi”, lão già béo quay đi: “Đến khi ta tìm được chỗ tốt sẽ xẻo thịt ngươi hầm ăn, huyết mạch của ngươi rất được, ta rất thích”.

“Khốn kiếp, còn có người như ông nữa à”, Diệp Thành lập tức chửi to, chỉ là hắn chửi mắng nhưng không nhận được lời hồi âm.

Bất lực, Diệp Thành đành nhìn chuỗi phù văn đang trói mình, cố gắng vận chuyển khí huyết để giải thoát.

Đáng tiếc là hắn đã bị phong ấn hoàn toàn, không thể phá bỏ giam cầm, huống hồ đây là pháp khí bản mệnh của lão già béo kia, một khi bị pháp khí hút vào rồi phong ấn thì khả năng cao không thể trốn thoát, trừ khi tu vi cao hơn hẳn đối phương, nhưng điều này hiển nhiên không thực tế, bởi ông ta là Thánh Nhân.
“Bực bội!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.