Chương trước
Chương sau
“Tiểu hữu nghi ngờ tên đó giương đông kích tây để đánh vào Võ Huyền Tinh sao?”, lão tổ nhà họ Cơ nhìn Diệp Thành thăm dò.

“Có lẽ là vậy”, Diệp Thành trầm giọng: “Việc này tên kia nắm quyền chủ động tuyệt đối, hai vị tiền bối đi bắt cướp còn tên cướp đó lại đánh vào Võ Huyền Tinh, hai vị không đi bắt cướp thì hắn đi bắt tiền bối của nhà họ Sở đòi tiền chuộc, trong vụ này thì người nhà họ Sở rơi vào thế bị động”.

“Vậy thì một mình ta đi bắt cướp, một người trấn thủ Võ Huyền Tinh”.


“Cho dù thế nào thì chúng ta đều đang ở thế yếu, tên kia sẽ kéo dài thời gian, chúng ta không còn cách nào khác”, Diệp Thành mỉm cười: “Nguyên nhân căn bản nhất vẫn nằm ở sự an toàn của thần nữ nhà họ Sở”.

“Đây...”

“Ta đi chuộc người”, Diệp Thành cười nói.

“Ngươi đi chuộc người?”, lão tổ nhà họ Sở điềm tĩnh nhìn sang Diệp Thành.

“Tin vãn bối”.

“Tin hắn?”, lão tổ nhà họ Cơ truyền âm cho lão tổ nhà họ Sở, “khả năng chiến đấu của tiểu hữu này không hề kém ta, thần thông của hắn không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, hắn có thể hoàn thành được việc này”.

“Một cảnh giới Hoàng mà không kém cạnh ông?”, lão tổ nhà họ Sở tỏ ra khó tin, bất giác nhìn sang Diệp Thành, nhìn mãi nhìn mãi, đôi mắt ông ta chợt nheo lại như cảm nhận được sự bá đạo trong huyết mạch của Diệp Thành, huyết mạch đó còn bá đạo hơn tất cả mọi người có mặt ở đây, thậm chí là cả nhà họ Sở”.

“Nhà họ Sở đem chín mươi triệu nguyên thạch đến Tử Tịch Tinh cách đây ba trăm nghìn dặm đi chuộc thần nữ của các người”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói vang vọng khắp hư thiên, đó là thuật truyền âm bách lí, mặc dù là hai Thánh Nhân nhưng bọn họ cũng không nắm bắt được nơi nào phát ra âm thanh.

“Chín mươi triệu nguyên thạch, quá thời hạn không đợi”, bên ngoài hư thiên vang lên tiếng cười u ám: “Đừng thách thức sự nhẫn nại của ta, nếu dám dở trò thì hậu quả các người tự biết”.

“Đợi đấy”, lão tổ nhà họ Sở hắng giọng lạnh lùng, nói rồi ông ta phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành, Diệp Thành đã muốn đi chuộc người thì không thể để hắn bỏ tiền riêng.

“Sau khi vãn bối đi, hai vị tiền bối âm thầm đi theo”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, “đợi vãn bối cứu được thần nữ rồi thì sẽ hợp sức với hai vị tiêu diệt tên kia ở tử Tịch Tinh”.

“Được”.

“Cứ vậy đi”, Diệp Thành mỉm cười, quay người bay vào hư thiên giống như một đạo tiên quang bay về phía Võ Huyền Tinh, bước vào tinh không, cứ thế bay về phía Tử Tịch Tinh cách đó ba trăm nghìn dặm.

“Phái một cảnh giới Hoàng đi chuộc người, muốn chết”, bên trong một cổ thành của Võ Huyền Tinh, một người mặc áo bào đen bật cười lạnh lùng, sau đó bay ra như một đạo thần mang.

Cảm thấy đằng sau có người đi theo, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên mỉm cười.

Ngay sau đó, tốc độ của hắn tăng nhanh bỏ xa tên kia, sứ mệnh của hắn chính là đi chuộc người, không thể chậm trễ, chỉ có thần nữ nhà họ Sở được an toàn thì mọi việc tiếp theo mới suôn sẻ.



Roẹt!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.