Chương trước
Chương sau
Bị Diệp Thành hỏi như vậy, ba tên ngẩn ra, không hề biết rằng bên ngoài hốc cây còn có người.

Nhìn vẻ mặt kỳ quái của ba người, Diệp Thành lại hứng thú hỏi: “Ba chơi một có sướng không?”

“Mà này, ngươi là ai hả?”, tên cao lớn thô kệch nhướng mày, quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.


“Đoán xem”.

“Ta đoán ngươi là một tên ngốc”.

“…”

“Cô gái này trông cũng được đấy chứ”, khi Diệp Thành đấu võ mồm với tên đó thì tên đầu mập tai to và tên ăn chơi trác táng lại xoa cằm, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bằng ánh mắt thô tục.

“Ta có thể đánh ba người họ không?", Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành.

“Không cần nể mặt ta”, Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý: “Cứ đánh tàn phế đi”.

“Được!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt xắn tay áo, nắm chặt tay cười tủm tỉm bước tới.

“Để ta, ta trước”, thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt lại đây, ba tên tranh nhau tới trước.

“Cả ba cùng tới đi!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giơ bàn tay ngọc, một chưởng đánh bay ba tên, tư thế bay đi của cả ba không được đẹp lắm, và phải rất lâu sau mới nghe thấy tiếng họ đáp đất.

Hạo Thiên Thi Nguyệt bước lên trời đuổi theo, sau đó là tiếng hét thảm như quỷ khóc sói tru.

Diệp Thành cũng đứng dậy nhưng lại thấy có một người thò đầu ra từ hốc cây, đó là một nữ tử quyến rũ, có lẽ là tiếng hét của ba tên kia quá đáng sợ nên cô ta mới phải chạy ra ngoài xem.

Ấy?

Vừa thò đầu ra, nữ tử quyến rũ đã thấy Diệp Thành, đầu tiên cô ta quan sát hắn rồi nháy mắt, bày ra dáng vẻ quyến rũ hớp hồn: “Chàng trai, lại đây chơi đi!”

“Cô rất tận tâm với nghề đấy”, Diệp Thành ho khan một tiếng rồi bay về hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Không chơi thì thôi”, nữ tử kia quay người trở lại hốc cây.

Bên này, Diệp Thành đã đáp xuống một sơn cốc, đập vào mắt hắn là ba tên nằm sõng soài trên đất, khắp người toàn dấu chân, đến khi lật lại xem thì đã không còn hình người nữa.

Diệp Thành tặc lưỡi, không khỏi âm thầm giơ ngón cái lên với Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Nô gia vẫn còn rất nhẹ nhàng đấy!”

Hạo Thiên Thi Nguyệt vuốt tóc, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống sau đó lấy gương ra chăm chút lại mái tóc rối, như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Thành cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy bình rượu ra nhâm nhi.

Không biết qua bao lâu ba người kia mới tỉnh lại, đầu tiên là lắc đầu, sau khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vẫn còn ở đây thì lại hét lên thảm thiết, bò dậy bỏ chạy.
“Đi đâu?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.