Chương trước
Chương sau
Đợi tới khi đáp xuống đỉnh núi thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, niềm hi vọng trong ánh mắt dần tan biến sau khi hắn liên tục tính toán.

Không có!


Diệp Thành gãi đầu tỏ ra nuối tiếc, nói rồi hắn rời khỏi cổ tinh này.

Thế nhưng hắn vừa bước đi thì lại bất giác quay lại cau mày nhìn về phía rặng núi phía xa.

Thật trùng hợp!

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người bay vào không gian hư vô và cứ thế bay về rặng núi phía xa.

Hồi lâu hắn mới dừng chân nheo mắt nhìn một dỉnh núi, trên đỉnh núi có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, đó chính là một lão già mặc áo bào trắng.

Nếu nói về người này thì Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể quên.

Trước kia, ba Thánh Nhân chặn đường giết hắn cùng Đông Dương và Thanh Nguyệt, một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào bạc, một người mặc áo bào trắng, còn lúc này người đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi kia là Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân mặc áo bào bạc đã bị Diệp Thành tiêu diệt, Thánh Nhân mặc hắc bào bị Thánh Vương người Man đánh chết, cũng chỉ còn lại Thánh Nhân mặc áo bào trắng này.

Lúc này trạng thái của người này không ra sao, trên người đẫm máu, toàn thân không thiếu vết thương, rất nhiều vị trí bị trọng thương sau trận đại chiến vời người ta nên mới phải núp ở nơi này để trị thương.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đã lấy ra một thanh sát kiếm được hoá ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh và lặng lẽ sát phạt qua.

Nếu như có Thánh Nhân ở trạng thái bình thường thì Diệp Thành có lẽ còn kiêng dè vài phần nhưng kẻ mặc ào bào trắng lúc này lại đang ở trạng thái trọng thương, cơ hội ngàn năm có một như vậy, đạo lý nhân lúc ngươi bệnh đoạt luôn mạng ngươi hắn đương nhiên vẫn hiểu.

Kẻ nào?

Thánh Nhân mặc áo bào trắng phát hiện ra có gì đó bất thường lập tức hắng giọng giơ tay giáng một chưởng vào không gian hư vô.

Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua chưởng ấn kia và sát phạt tới phía trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Ngươi...!

Thánh Nhân mặc áo bào trắng biến sắc, ông ta đã đánh giá thấp người tới nên lập tức đứng dậy lùi về sau.

Có điều Diệp Thành lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng đuổi theo, một kiếm bá đạo được tung ra, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị trảm nửa phần người, trên người còn nhiều vết thương nặng, sau khi di chuyển thì liền phun ra cả miệng máu.

Sau khi đứng vững lại, ông ta mới nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt già nua nheo lại chỉ còn một đường như nhận ra Diệp Thành, ông ta nghiến răng rít lên: “Ngươi còn chưa chết?”

“Tiểu gia ta cao số lắm”, Diệp Thành vặn cổ.
“Được, được lắm”, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bật cười tôi độc, khí huyết sục sôi, ông ta cố gắng lấy hết sức bình sinh bước ra một bước tung chưởng rợp trời choán lấp tinh không, thánh uy vẫn mạnh như trước đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.