Chương trước
Chương sau
Sau khi bay vào tiên sơn, Diệp Thành liên tục liếc mắt nhìn trái nhìn phải, rất chuẩn xác tìm ra vị trí của người chuyển kiếp.

Sau khi nhìn một vòng, ánh mắt hắn dừng lại ở phía sâu trong tiên sơn.

Đó là một động phủ đang phong bế, dường như hắn có thể nhìn thấy một thiếu nữ đang khoanh chân ngồi xếp bằng trong đó qua phong ấn và rất nhiều đỉnh núi, khuôn mặt ấy vẫn vô cùng rõ ràng trong trí nhớ của hắn.


Nhìn một lúc, Diệp Thành rời mắt đáp xuống trước một đại điện cùng lão già áo tím và Cơ Như Tuyết.

Người nhà họ Cơ đi ra chào đón, cũng có rất nhiều người bay tới từ các hướng khác, thấy lão già áo tím và Cơ Như Tuyết bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm: “Hai người có thể bình an trở về thật sự là quá may mắn”.

“Cũng may nhờ có tiểu hữu này cứu giúp”, lão già áo tím cảm kích nhìn Diệp Thành.

“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên đại ân của tiểu hữu”, các lão bối chân thành hành lễ với Diệp Thành.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

“Tam thúc công, gia gia thế nào rồi?”, Cơ Như Tuyết sốt ruột hỏi một ông lão trong số đó.

“Đã hoá thành đạo thương”, ông lão đó thở dài bất lực.

“Đạo… Đạo thương”, thân thể Cơ Như Tuyết run lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, bàn tay nắm chặt: “Vất vả lắm mới tìm được linh chi tạo hoá nhưng vẫn không kịp”.

“Thị Huyết Tông đáng chết”, lão già áo tím nắm chặt tay phát ra tiếng vang răng rắc, trong mắt bắn ra hàn mang: “Nếu chúng không vây giết thì ta và Tuyết Nhi chắc chắn có thể kịp về sớm hơn”.

“Có lẽ đây là số trời đã định”, các lão bối đều thở dài.

“Có lẽ ta có thể thử”, Diệp Thành lên tiếng: “Nếu tiền bối nhà họ Cơ chỉ bị ám thương thì ta nghĩ ta có cách”.

“Ngươi… Ngươi có cách?”, một nhóm người nhà họ Cơ đang sát khí hừng hực đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đến Thánh Nhân còn không có cách nào, bọn họ không biết Diệp Thành lấy tự tin ở đâu để nói ra lời này.

“Nếu được thì cứ để ta thử”.

“Chuyện này…”

“Đạo hữu đi theo ta”, Cơ Như Tuyết kéo Diệp Thành bay về một khu rừng trúc trong tiên sơn, các lão bối phía sau cũng đi theo, trong lòng tràn đầy hi vọng.

Chẳng mấy chốc, mọi người lần lượt đáp xuống một khu rừng trúc.

“Hế?”

Sau khi đáp xuống, Diệp Thành khẽ hô lên, ánh mắt dừng trên viên đá tròn nhẵn bên ngoài rừng trúc, trong suốt như pha lê, còn toả ra tiên quang rực rỡ, đó là một viên đá có linh tính.

Thú vị!

Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt hơi kỳ lạ, bởi lẽ viên đá có linh tính này cũng là một người chuyển kiếp, ban đầu hắn không tính ra là vì viên đá này đã tự che giấu khí tức nào đó.

“Đạo hữu?”

Thấy Diệp Thành nhìn chằm chằm viên đá, Cơ Như Tuyết ngập ngừng gọi.

“Trị đạo thương!”
Diệp Thành cười ngượng, theo Cơ Như Tuyết vào rừng trúc, các lão bối cũng theo sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.