Chương trước
Chương sau
Diệp Thành chạy tới, khắp mặt đất đều là pháp khí, tuy đã vỡ nhưng vẫn còn tinh tuý, nhặt về cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thụ cũng được rất nhiều dưỡng liệu tốt.

Kẻ mạnh của nhà Mộ Dung cũng tới, bọn họ cực kỳ kích động.

Thánh Vương người Man lại được đón vào tiên sơn nhà Mộ Dung, sau một trận đại chiến, ông ta đã đói bụng.


Tiệc rượu lại được bày ra, hương rượu lan khắp tiên sơn nhà Mộ Dung.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc.

Đang lúc sôi nổi, Diệp Thành lặng lẽ rút lui, bước ra khỏi tiên sơn nhà Mộ Dung.

Hắn lại phải lên đường, còn rất nhiều người cần hắn tìm kiếm.

Phía sau, Tô Tâm Nhi ra theo, nắm lấy ống tay áo Diệp Thành, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo hơi đỏ lên, trong mắt đã có lệ nóng đảo quanh, dường như biết lần này hắn đi sẽ rất lâu mới trở lại.



“Một năm nào đó ta sẽ đưa mọi người về nhà!”

Diệp Thành mỉm cười nhưng không quay lại, bóng lưng dần khuất dưới bầu trời đầy sao.

Nhìn bóng lưng ấy, nước mắt Tô Tâm Nhi cuối cùng cũng tuôn rơi, ký ức của cô dừng lại ở hơn một trăm năm trước, khi ấy họ đều đang trong thời kỳ phát triển, một tên lưu manh đã nhìn thấy hết thân thể của cô.

Man Hùng cũng bước ra, nhìn Tô Tâm Nhi rồi không khỏi thở dài.

Tuy hắn ta là một người vạm vỡ thô kệch, vô tư thẳng thắn nhưng không phải không biết yêu, Diệp Thành là người trong cuộc có lẽ không biết, nhưng hắn ta là người ngoài cuộc lại nhìn thấy rõ ràng.

Ở đây, Diệp Thành đã bước vào tinh không, bay vụt đi như một tia tiên quang.

Đây lại là một hành trình cô đơn khác của hắn.

Trong một tháng tiếp theo hắn đều ở Huyền Thiên Tinh Vực, liên tục xuất hiện ở các cổ tinh, cũng tìm được rất nhiều người chuyển kiếp, Nam Sở Bắc Sở đều có, các thế lực lớn cũng có nhưng hắn vẫn không tìm thấy người nào mình thân thuộc.

Lại là một đêm khuya sâu thẳm nữa, hắn ra khỏi Huyền Thiên Tinh Vực, đi vào một tinh vực có tên Hạo Nguyệt.

Sau khi bay chừng hai ba ngày, Diệp Thành mới thấy một cổ tinh có sự sống, cổ tinh này cực kỳ nhỏ, còn chưa bằng một phần một trăm của Chu Tước Tinh nhưng lại có rất nhiều sinh linh.

Điều đáng mừng là hắn đã tìm thấy một người chuyển kiếp, đó là một con yêu thú.

Người chuyển kiếp này Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ ràng, là người có nghị lực nhất trong thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình: Vu Phong.

Diệp Thành mang theo Vu Phong, giúp hắn ta biến thành hình người, tìm về ký ức kiếp trước rồi đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, dùng rất nhiều linh dược giúp hắn ta tu luyện, mấy ngày sau tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.

Khi lên đường lần nữa, vận may của hắn lại không tốt lắm, liên tiếp tìm kiếm hơn mười cổ tinh, đi khắp tinh không trong bán kính hàng triệu dặm cũng không tìm thấy người chuyển kiếp nào nữa, điều này khiến hắn hơi thất vọng.

“Lạ thật”, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, cảm thấy khá phiền lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.