Chương trước
Chương sau
Thấy vậy, Tô Tâm Nhi vội lấy ra một lớp vải trắng che đi.

Ánh mắt của mấy người phía Man Man rất kì quái, bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, đôi mắt viết rõ một câu: Ngươi đã làm gì cô cô chúng ta rồi?

Thấy cái nhìn kì quái đó, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật giật.


Trong chốc lát, bầu không khí bên trong đại điện trở nên khác thường, một nhóm lão bối nhà Mộ Dung nhìn chằm chằm Diệp Thành, một nhóm xoa cằm, một nhóm vuốt râu như coi hắn là kẻ khác loài vậy.

Đừng ồn ào!

Diệp Thành ho hắng, hắn cũng giống như Tô Tâm Nhi, đều cảm thấy gượng gạo.

Đến rồi, đến rồi!

Bầu không khí im ắng bên trong đại điện bị tiếng hô bên ngoài phá vỡ, Man Hùng bay vào đại điện như một đạo lưu quang.

Phía sau hắn còn có bóng người cường tráng từ từ xuất hiện, thân hình cao lớn vững chãi như núi, phần bả vai lộ ra ngoài, chân cũng để trần, toàn thân xẹt lên lôi điện, cơ bắp như giao long dồi dào sức mạnh, đôi mắt như chuông đồng lấp lánh thần quang.

Đó là Thánh Vương sao?

Tu sĩ mạnh của nhà Mộ Dung đưa mắt qua nhìn và đồng loạt ngẩng đầu vì Thánh Vương người Man trông rất cao lớn.

Thánh Vương!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật sâu, bọn họ vội tiến lên, trong ánh mắt rõ vẻ cung kính, Thánh Vương người Man ở phía đối diện như một ngọn núi khổng lồ, khí tức thở ra cũng thật nặng.

Bái kiến tiền bối!

Từng người của nhà Mộ Dung từ già tới trẻ, cho dù là lão tổ hay Thánh Vương hay trưởng lão thì đều cung kính hành lễ.

Thánh Vương người Man mỉm cười, đôi mắt to như chuông đồng liên tiếp liếc nhìn hiện trường, cho tới khi liếc được một vòng thì mới nhìn sang Man Hùng: “Người nào là con dâu ta?”

“Đây, đây”, Man Hùng toét miệng cười, sau đó kéo Man Man tới bên cạnh mình: “Là nha đầu này, trông có xinh không cha?”

“Bái...bái kiến tiền bối”, hôm nay Man Man tỏ ra khá dè dặt, đặc biệt là khi đứng trước Thánh Vương.

“Gọi cha là được rồi”, Thánh Vương người Man mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, càng nhìn càng thích thú, nhìn rồi còn không quên lấy ra một viên thần châu lấp lánh gảy vào trán Man Man, đó là một loại pháp khí bất phàm bảo vệ nguyên thần khiến người nhà Mộ Dung nhìn mà không khỏi bất ngờ.



“Thánh Vương ra tay quả nhiên hào phóng”, Diệp Thành xuýt xoa như nhìn ra sự bất phàm của viên thần châu này.

“Còn không cảm ơn cha đi”, Man Hùng toét miệng cười.

“Cảm...cảm ơn cha”, Man Man càng tỏ ra bất ngờ hơn, đầu óc choáng váng, cô không ngờ lần đầu gặp mặt mà một vị Thánh Vương lại tặng cô thần châu quý giá như vậy khiến cô có phần cảm thấy không chân thực.

“Ta nói này, tốc độ của ngươi cũng nhanh đấy”, Diệp Thành chọc chọc Man Hùng.

“Tốc độ gì chứ, truyền âm vạn lý thôi”, Man Hùng gãi tóc: “Ta từng điều tra thì khoảng cách từ Cực Dương Tông tới đây không phải là gần, ít nhất cần nửa ngày đi đường, chúng ta chỉ việc ôm cây đợi thỏ thôi”.
“Xem ra có thể tìm được bảo bối rồi”, Diệp Thành xoa tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.