Chương trước
Chương sau
Mãi đến đêm ngày thứ ba, Diệp Thành mới cất tiên hoả và thiên lôi đi, không còn tế Thánh huyết và bản nguyên nữa.

Vết thương trên ngực Man Hùng đã lành, mà tử khí U Minh cũng đã bị diệt sạch, Man Hùng chìm vào giấc ngủ sâu, được Thánh Vương người hoang dã đưa vào ao tiên trì, lặng lẽ hấp thu tinh hoa trong tiên trì.




Đêm khuya, bầu không khí của bộ lạc người hoang dã rất ấm áp.

Diệp Thành chữa khỏi cho Man Hùng, bộ lạc người hoang dã tiếp đón hắn rất nhiệt tình, cả bộ lạc đều thắp sáng lửa trại, mùi thịt thơm lan ra tứ phía.

Phải nói rằng tuy những người cao lớn này ai nấy đều thô bạo nhưng lại rất hào phóng.

Diệp Thành rất khó xử, khi nói chuyện đều phải ngửa cổ.

Thánh Vương người hoang dã đi tới, một tay cầm thùng rượu lớn, một tay cầm cái chậu lớn, rất hào sảng rót ra cả chậu, đưa cho Diệp Thành: “Tiểu tử, uống thử rượu của chúng ta đi”.

“Rượu… Rượu của các ông nặng thật”, chậu lớn được rót đầy rượu, Diệp Thành bê lên tu ừng ực.

Thánh Vương đích thân rót rượu, Diệp Thành nào có lý không nhận, nhưng hắn phải dùng cả hai tay để ôm, một người đẹp trai nho nhã lại ôm một cái chậu đá lớn, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hài hước.

Uống!

Tiếng cười vang dội của Thánh Vương người hoang dã như tiếng chuông, ông ta uống rượu rất hăng say, cả bình rượu to bằng cái chậu ừng ực trút vào bụng.

Đám người cao lớn của bộ lạc người hoang dã cũng rất dứt khoát, ai nấy đều rất tự nhiên.

Diệp Thành cười khan một tiếng rồi cũng bưng chậu lớn lên, sảng khoái uống hết cả chậu.

Oa!

Uống cả chậu rượu vào bụng, Diệp Thành cảm thấy như có ngọn lửa nóng lan khắp toàn thân, nội tạng nóng như lửa đốt, tửu lượng của người hoang dã cực tốt, rượu này được ủ từ rất nhiều loại thần thảo chí cương.

“Sảng khoái!”

Diệp Thành lau rượu bên khoé miệng, tự cầm chậu đi rót rượu, khi tới bên thùng rượu, hắn nhìn chậu lớn trước ngực mình rồi lại nhìn thùng rượu, dứt khoát ném luôn chậu đi, ôm vại rượu lên đổ thẳng vào miệng.

Sự hung hãn của Diệp Thành khiến cho rất nhiều người hoang dã đều nhìn lại đây, mọi người đều xuýt xoa.

Rượu của người hoang dã không phải rượu bình thường, không phải ai cũng có thể uống được, may mà Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là tu sĩ bình thường thì đã bị thiêu cháy nội tạng từ lâu rồi.

Oa!

Sau khi uống cả thùng rượu, toàn thân Diệp Thành bốc hoả, đỏ phừng phừng, nhưng cảm giác rất sảng khoái.

Uống!

Hắn là một kẻ nghiện rượu, ôm thùng rượu chạy khắp bộ lạc, lảo đảo gào thét liên tục, muốn dùng pháp lực hoá giải men rượu nhưng không thành công.
Uống!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.