Chương trước
Chương sau
Ấy?

Khi người hoang dã tới gần, Diệp Thành nhìn thoáng qua rồi hai mắt chợt sáng lên, không cần tính hắn cũng biết đây là người chuyển kiếp.

Man Hùng, đây là một người rất quen thuộc, chính là thuộc hạ của Tiêu Phong phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông năm xưa, nói ra thì hắn còn từng đánh nhau với hắn ta, hai người dùng bí pháp Hàng Long đánh mấy canh giờ, người xem đều hoa hết cả mắt.


Bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng ấy vẫn như ở ngay trước mắt.

Nhìn thấy Man Hùng chuyển kiếp, Diệp Thành không khỏi nhớ lại cảnh Man Hùng, Viêm Sơn và Viêm Long chết trận từ một trăm năm trước, ba người đều rất hung hãn, khi sống kiên cường khí khái, trước khi chết cũng kéo theo được không ít Thiên Ma chôn cùng.

“Thật sự tới đúng rồi!”

Diệp Thành rất kích động, may mà thi triển Thiên Đạo không thành công, nếu trốn vào hố đen thì hắn sẽ không bao giờ được thấy Man Hùng bị thương nặng.

Nói đến bị thương, Diệp Thành nhìn vết máu đen kịt trước ngực Man Hùng.

Vết máu này thực sự rất kinh khủng, nhất là u quang lập loè nơi vết thương, lúc này nó vẫn đang mài mòn tinh khí của Man Hùng khiến vết thương của hắn ta chẳng những không khép lại mà còn từ từ lan rộng ra.

Tử khí U Minh!



Diệp Thành hơi nheo mắt lại, dường như đã nhìn ra điều gì.

Vết thương của Man Hùng không do người sống tạo thành mà do người chết tạo thành, hơn nữa còn là một xác chết cực kỳ cường đại, thứ khiến Man Hùng bị thương cũng chính là tử khí U Minh của xác chết.

Người hoang dã đã đặt Diệp Thành xuống, tới trước tế đàn lấy một viên long nguyên còn nhuốm máu ra, đó là kết tinh tinh nguyên của giao long đen bị ông ta moi ra, dung hoà vào cơ thể của Man Hùng chuyển kiếp.

Man Hùng chuyển kiếp tỉnh lại, nở nụ cười tươi với người hoang dã, nhưng khi cười khoé miệng hắn ta lại trào máu.

Người hoang dã mỉm cười trấn an, hai người lại dùng ngôn ngữ của Man tộc rì rầm trò chuyện.

Đến khi nói xong, người hoang dã đỡ Man Hùng chuyển kiếp ngồi dậy, sau đó chỉ vào Diệp Thành bên này.

Man Hùng chuyển kiếp nhìn sang, nhưng khi thấy Diệp Thành thì hắn ta lại không khỏi sững sờ, một cảm giác rất quen thuộc dâng lên, hơn nữa còn rất thân thiết khiến hắn ta vô thức gãi đầu.

“Giải trừ phong cấm cho ta, ta có thể cứu hắn”, Diệp Thành quay sang nhìn người hoang dã.

“Ngươi không được chạy đâu đấy”, ông ta nói.

“Ta cũng không chạy thoát được”, Diệp Thành ho khan.

“Ta tin ngươi”, người hoang dã vung tay, giải trừ phong cấm cho Diệp Thành, xách hắn tới tế đàn.

Khi đến gần Diệp Thành lại quan sát kỹ một lần nữa, rất chắc chắn Man Hùng bị tử khí của người chết làm cho bị thương, nếu không nhờ người hoang dã dùng thần lực áp chế thì Man Hùng đã bị tử khí nuốt chửng.
“Con trai ta đi lạc vào một ngôi mộ cổ, bị tử khí làm bị thương”, người hoang dã giải thích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.