Chương trước
Chương sau
“Hoang Cổ Thánh Thể”, người hoang dã quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, cánh mũi to phập phồng hít ngửi.

“Hoang Cổ Thánh Thể cái gì?”, Diệp Thành giả vờ khó hiểu nhìn người hoang dã.

“Ta đâu có ăn ngươi, ngươi sợ cái gì”, người hoang dã cười sang sảng, tiếng cười như tiếng chuông, ông ta nói mà tinh không xung quanh cũng rung chuyển: “Ngươi không cần phải lừa ta, ta có thể ngửi ra được khí huyết Thánh thể của ngươi”.


“Chắc tiền bối ngửi nhầm rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhấc chân lại định bỏ đi.

“Ta lấy con giao long đen này đổi lấy một giọt Thánh huyết của ngươi”, người hoang dã lại chặn đường Diệp Thành, cười ngoác miệng: “Đây là thứ tốt đấy, toàn thân nó đều là bảo bối, mang về nướng mùi vị cũng rất ngon”.



“Thật...... Thật biết thưởng thức”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, không khỏi kính nể người hoang dã này ba phần, nghe giọng điệu của ông ta thì thường ngày ông ta ăn không ít yêu thú cấp bậc Thánh Nhân này.

“Có đổi không?”, người hoang dã nhìn Diệp Thành, đôi mắt to sáng rực đã hiện lên lửa giận.

“Ta không phải Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Đừng lừa ta”, người hoang dã lại phập phồng cánh mũi.

“Ta… Ế?”, Diệp Thành còn chưa nói hết đã khẽ ngạc nhiên, hắn nhìn thoáng qua người hoang dã hung hãn rồi ánh mắt không khỏi rơi vào con giao long đen mà ông ta đang vác trên vai, nhìn thế nào cũng thấy rất quen.

“Thật trùng hợp!”, Diệp Thành sờ cằm, luôn miệng tặc lưỡi, hắn đã từng thấy con giao long đen Thánh Nhân này.

Ngày đó hắn với Đông Dương và Thanh Nguyệt cùng lên đường, giữa đường nhảy ra ba Thánh Nhân muốn bắt hắn về, một Thánh Nhân áo bào đen, một Thánh Nhân áo bào trắng, một Thánh Nhân áo bào bạc, mà bản thể của Thánh Nhân áo bào đen là giao long, cũng chính là con giao long trên vai người hoang dã này.

“Báo ứng hiện đời à?”, vẻ mặt Diệp Thành đầy ẩn ý, hôm đó Thánh Nhân áo đen rất lợi hại, không ngờ khi gặp lại thì đã thế này, dù hoá thành bản thể cũng vẫn bị đánh chết.

“Có đổi không?”, người hoang dã vẫn nhìn Diệp Thành, chờ câu trả lời của hắn.

“Tiền bối đánh con giao long này ở đâu thế?”, Diệp Thành cười hỏi.

“Ở tinh không phía trước, chúng còn định ăn ta nữa chứ, nhưng bị ta đánh chết rồi”.

“Chỉ có một mình ông ta à?”

“Còn ba tên nữa, cũng bị ta đánh chạy rồi”, người hoang dã rất thành thật, không hề giấu giếm.

“Vậy phải mạnh đến mức nào chứ!”, Diệp Thành thầm cảm thán, đều là Thánh Nhân, một mình ông đuổi được ba người còn đánh chết một người, hắn thầm thấy mừng vì người bị đánh chết không phải Đông Dương và Thanh Nguyệt.

“Ta muốn lấy máu của ngươi để cứu người, nếu ngươi không đổi thì ta sẽ ra tay đấy”, người hoang dã vung cây gậy lang nha, đó là một Thánh binh hung hãn, trúng một gậy này đến Thánh Nhân còn phải khóc.

“Đổi cũng được, nhưng phải thêm chiếc vòng đồng trên cổ tay ông nữa”, Diệp Thành nói xong thì nhìn chiếc vòng đồng trên tay ông ta, đó là một bảo bối được đúc từ tiên liệu đặc thù.
“Chiếc vòng này không thể cho ngươi được, là do tổ tiên ta truyền lại”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.