Chương trước
Chương sau
Diệp Thành lại thở dài, thầm nói Phục Nhai cũng là một người có tâm sự, không biết lão ta đã ở Đại Sở bao nhiêu năm, chắc là đã nhớ nhà, nhưng không biết khi về nhà thì người thân của lão có còn sống không?!

“Tới rồi đây!”

Phục Nhai đang nhẹ nhàng lắc trống thì chợt có một giọng nói ung dung vang lên.


Diệp Thành cũng quay đầu nhìn về phía lối vào rừng trúc.

Ở đó có một bóng người xinh đẹp bước vào, cô mặc một bộ tiên y trắng tinh nhuốm tiên hà, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, dung nhan tuyệt thế, đẹp như mộng như ảo, cô như tiên tử cung Quảng Hàm của Tiên Giới hạ phàm, không nhuốm chút khói bụi trần giang, hoàn mỹ thánh thiện.

Diệp Thành sửng sốt, vô thức đứng dậy ngây người nhìn nữ tử đó: “Sao… Sao có thể như vậy??”



“A!”

Trong động phủ của nhà họ Mạc, Diệp Thành đột nhiên ngồi bật dậy.

Sau vài ba giây ngơ ngác, hắn mới vội vàng nhìn quanh, phát hiện mình đã trở về từ giấc mơ.

“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”

Diệp Thành ôm đầu, có phần không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, lòng trăm mối tơ vò, những thắc mắc như thuỷ triều nhấn chìm hắn.

“Mở cửa!”

Đang lúc đầu óc hắn rối bời thì bên ngoài động phủ có người đạp cửa.

Hùng Nhị tới đạp cửa rất mạnh, vác gậy răng sói như muốn phá cửa xông vào.

Diệp Thành lắc đầu, chầm chậm đứng dậy, nhìn lướt qua bức tranh, lông mày nhíu lại thật chặt.

“Tất cả những nghi ngờ, cuối cùng ta sẽ giải đáp hết!”

Diệp Thành hít một hơi thật sâu, phất tay cất cuộn tranh đi rồi xoay người bước ra khỏi động phủ.

Tiếp đó bên ngoài động phủ vang lên tiếng hét thảm thiết như sói tru, giây trước Hùng Nhị còn đang đạp cửa, bây giờ đã bị Diệp Thành đè xuống đất đánh tơi tả, Hùng Nhị không biết lửa giận của Diệp Thành từ đâu mà có, Diệp Thành cũng càng không biết vì sao mình đánh Hùng Nhị, đến một lý do cũng không có.

Hùng Nhị gào khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.

Diệp Thành ho khan một tiếng, thầm nói ra tay hơi mạnh, hắn bèn phất tay cho hình ảnh lạc ấn trên núi ở Hằng Nhạc hiện ra: Đường Như Huyên đang ngồi bó gối trên đỉnh núi, lặng lẽ ngửa đầu nhìn bầu trời sao.

Lần này Hùng Nhị càng khóc đau đớn hơn.

Hoa Vân, Chu Ngạo, Nguyệt Trì Huân và những người chuyển kiếp của Đại Sở tới, thấy Hùng Nhị như vậy thì đều thảng thốt.

Diệp Thành không ngừng vung tay, từng tia tiên quang bay ra khỏi thần hải của hắn, bên trong tiên quang cũng lạc ấn hình ảnh lưu lại từ Đại Sở.

Những người chuyển kiếp run lên, kích động rơi lệ.

Đêm xuống, người chuyển kiếp của Đại Sở tụ họp với nhau, rượu thơm nồng nàn, không khí ấm áp.
Cho đến tận khuya, mọi người mới say khướt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.