Chương trước
Chương sau
Phía này, Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực, hắn vẫn quay lưng lại với Đông Hoàng Thái Tâm.

Ai?

Khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì Đông Hoàng Thái Tâm đã khẽ hắng giọng, bà ta quay người, trên người khoác thêm lớp tiên y, đôi mắt xinh đẹp nhìn khắp rừng trúc như cảm nhận được có ai đó đang nhìn nơi này.


Có thể cảm nhận thấy ta không?

Diệp Thành vội quay người, có điều khi nhìn thấy Đông Hoàng Thái Tâm thì hắn lại nhớ tới cảnh tượng lúc trước, mặc dù lúc này bà đã khoác lên mình lớp tiên y nhưng trong mắt hắn lại chẳng khác gì chẳng mặc y phục.

Đông Hoàng Thái Tâm?

Diệp Thành vô thức giơ tay, hắn muốn chạm tay vào người Đông Hoàng Thái Tâm nhưng bàn tay hắn lại xuyên qua vai Đông Hoàng Thái Tâm, hắn giống như người vô hình, giơ tay ra nhưng không nắm bắt được gì.

Đông Hoàng Thái Tâm cau mày, đôi mắt khẽ nhắm lại.

Giây phút sau đó đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra, loé lên một đạo tiên quang, sau đó bà bắt đầu nhìn quanh rừng trúc, có điều những gì bà trông thấy cũng chỉ là khu rừng này, ngoài ra không còn gì khác.

Diệp Thành cũng cau mày, hắn thầm nhủ Đông Hoàng Thái Tâm vẫn có thể cảm nhận được có gì đó khác thường, chỉ là không nhìn thấy hắn mà thôi.

Là mình cảm nhận sai sao?

Đông Hoàng Thái Tâm lẩm bẩm, bà khẽ giơ tay lên khua tay qua lại giống như một người mù, giống như đang muốn tìm thấy gì đó, hi vọng tìm thấy sự tồn tại nào đó khác thường.

Diệp Thành giơ tay ra, hắn liên tiếp gọi Đông Hoàng Thái Tâm.

Có điều mặc dù bàn tay của hai người liên tục khua qua khua lại nhưng lại xuyên qua nhau, bọn họ đều là sự tồn tại thực, một người trong mộng cảnh hư ảo, mặc dù mặt đối mặt nhưng được định sẵn là không nhìn thấy nhau.

Thần nữ!

Khi cả hai người đang tìm kiếm thì bên ngoài rừng trúc vang lên giọng nói này, nghe giọng nói này thì rõ ràng là Phục Nhai.

Vào đi!

Đông Hoàng Thái Tâm vừa nói vừa khua tay tứ phía.

Phục Nhai bước vào thấy Đông Hoàng Thái Tâm như vậy thì tỏ ra khó hiểu, không biết bà đang làm gì.

Điều tra ra được chưa?

Đông Hoàng Thái Tâm vừa lần dò vừa khẽ giọng hỏi.

Nghe vậy, Phục Nhai lập tức phản ứng lại, ông ta vội lấy ra một mặt la bàn bát quái, “đúng như Thần Nữ đoán, Đại Sở quả thực đang di chuyển, vả lại căn nguyên của Đại Sở đang khô cạn, linh lực dần tiêu tán, không ngoài năm trăm năm nữa, nơi này sẽ biến thành một vùng đất hoang tàn không có tu sĩ”.

Căn nguyên của Đại Sở đang khô cạn?

Diệp Thành nghe vậy thì chợt cau mày, hắn vô thức nhìn tứ phía của Đại Sở.

Nhìn mãi, nhìn mãi hắn chợt nheo mắt.

So với lần trước quay về Đại Sở thì thiên địa, linh lực của Đại Sở rõ ràng không còn dồi dào như trước, rất nhiều hoa cỏ khô héo, rất nhiều lá cây cổ thụ rụng, nơi này chẳng khác gì đang gặp mùa đông lạnh giá.

Sao lại như vậy chứ?

Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.