Chương trước
Chương sau
Cả chặng đường, người nhà họ Mạc nhìn thấy hắn đều thở dài, trong ánh mắt viết rõ câu: Đứa trẻ này rốt cục ăn gì mà ra thế này chứ.

“Ta nói này, chúng ta đi đường có thể không cần khoa trương như vậy không?”, Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị.


“Lão tử đi vậy là may rồi đấy”.

“Ta thích tính cách này của ngươi”.

“Bắp cải này ngon quá”, Hùng Nhị lắc đầu quầy quậy, cả chặng đường hắn liếc đi liếc lại, không biết vì sao khi nhìn thấy từng cây bắp cải được linh lực nuôi dưỡng hắn chỉ muốn lao tới vồ.

“Ngươi vẫn chuyên nghiệp như xưa nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm.

“Đừng ồn ào”.

“Này”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn lấy ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Hùng Nhị.

“Ta nói rồi mà”, Hùng Nhị toét miệng cười, hắn nhận lấy sau đó nhét vào túi quần.

“Rảnh thì ra ngoài mà chơi, Chư Thiên Vạn Vực này hỗn loạn hơn Đại Sở nhiều”, Diệp Thành lên tiếng, “nhà họ Mạc có Thánh Nhân trấn thủ nên yên tâm về vấn đề an toàn, rồi có ngày tu vi đại thành rồi thì có thể tới Chu Tước Tinh tìm Tạ Vân”.

“Ta cảm thấy thắc mắc”, Hùng Nhị gãi đầu, “là nhân cách của ta không tốt sao? Sao tên Tạ Vân kia lại chuyển kiếp thành Hoàng Tử còn mẹ kiếp, ta đầu thai nhầm sao? Sao lại thành một con lợn?”

“Không cho ngươi chuyển kiếp thành đống phân đã là may rồi”.

“Ta cũng rất thích cái tính này của ngươi”.



“Diệp Thành tiểu hữu, lão tổ có lời mời”, đang đi thì một trưởng lão nhà họ Mạc đi tới.

“Phiền trưởng lão dẫn đường”, Diệp Thành đi theo trưởng lão kia.

“Ta cũng đi”, Hùng Nhị lắc lắc thân hình béo núc ních đi theo.

“Bên đó có bắp cải”, Diệp Thành đạp Hùng Nhị bay đi sau đó cùng trưởng lão kia bay vào hư thiên giống như một đạo thần quang bay về phía tiên sơn sâu thẳm của nhà họ Mạc, dừng chân ở một khu rừng trúc.

Bên trong rừng trúc, lão tổ nhà họ Mạc đang nhàn nhã pha trà chờ đợi, thấy Diệp Thành đi vào ông ta liền bảo Diệp Thành ngồi xuống.

“Không biết tiền bối gọi vãn bối tới là vì việc gì?”, Diệp Thành mỉm cười.

“Mấy ngày nay ta đã xem toàn bộ cổ quyển của nhà họ Mạc nhưng không hề thấy thông tin gì về Côn Luân Hư mà vãn bối nói”, lão tổ nhà họ Mạc nói rồi không quên rót cho Diệp Thành một chén trà đầy.
“Là vì Côn Luân Hư quá thần bí”, Diệp Thành chép miệng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.