Chương trước
Chương sau
Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đủ đề nghiền ép nhà họ Mạc!

Thây chất thành núi, máu chảy thành sông!

Càng ngày càng có nhiều người đến Nam Thiên Tinh, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng không ít lão tổ của các cổ tinh khác, bọn họ đều nghĩ Minh Vương Tông sẽ chiếm được Nam Thiên Tinh, không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là cổ tinh nào.


Trong Địa Cung của nhà họ Mạc, Diệp Thành và tám vị đại Chuẩn Thánh vẫn đang duy trì pháp trận hộ sơn.

Tám vị đại Chuẩn Thánh thi thoảng lại nhìn Diệp Thành, trong mắt là ánh sáng sâu xa.

Diệp Thành thì vẫn bình tĩnh, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài tiên sơn, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Địa Cung mà lão tổ nhà họ Mạc đang độ kiếp, chú ý quan sát tình hình ông ta độ thiên nhân ngũ suy kiếp.

Trận chiến này không khó đánh, chỉ cần lão tổ nhà họ Mạc thành công đột phá thì nhà họ Mạc sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.

Nếu lão tổ nhà họ Mạc độ kiếp thất bại thì tiếp theo đây sẽ là một trận chiến cam go.

Dù Diệp Thành có sức chiến đấu ngang với Thánh Nhân, nhưng cũng chỉ là sánh ngang, muốn giết được Thánh Nhân cần phải trả giá bằng máu, đương nhiên với tiền đề là không sử dụng cấm thuật Tiên Luân.

“Hy vọng có thể thành công!”

Diệp Thành dời mắt khỏi nơi đó, khẽ ngẩng đầu nhìn Hoa Vân.

Hoa Vân hiểu ý, quay người ra khỏi Địa Cung, bước lên hư thiên rồi rút sát kiếm ra.

“Tế sát trận!”

Giọng Hoa Vân hư ảo mà uy nghiêm, vang vọng vô tận khắp tiên sơn nhà họ Mạc.

Các nơi trong nhà họ Mạc lập tức đều có tiên quang phóng lên trời, hoá thành từng sát trận đáng sợ, lấp kín hư thiên, khôi phục thần uy nhắm ra ngoài núi, sẵn sàng tấn công Minh Vương Tông bất cứ lúc nào.

Người nhà họ Mạc đều khoác lên mình áo giáp sử dụng khi chiến đấu, xếp hàng kín hư thiên và mặt đất, họ cũng đã sẵn sàng đón nhận đòn tấn công của Minh Vương Tông bất cứ lúc nào, trong mắt là sự quyết tâm.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ vang trời bên ngoài núi vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc rung chuyển, có Diệp Thành điều khiển một góc trận pháp cũng khó ngăn được đòn công kích của Minh Vương Tông.

Đến một lúc nào đó Diệp Thành đứng dậy, bước ra khỏi Địa Cung, trong tay có thêm cây gậy lang nha do Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá thành, là một thần binh hung hãn mà bá đạo.

Tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc cũng đứng dậy, bước lên hư thiên, kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc đã không gắng gượng nổi nữa.

“Giao Minh Vương Lão Tổ cho ta!”

Diệp Thành vẫn nói câu đó, vừa nói vừa vặn vẹo cổ.

Ánh mắt tám vị Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đầy thâm ý, họ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Không biết vì sao, tuy lời của Diệp Thành hơi vô lý nhưng họ lại tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thanh niên này quá bí ẩn, bí ẩn đến mức họ không thể nhìn thấu, khiến người khác phải tôn kính.
“Mở cho ta!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.