Chương trước
Chương sau
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Khi Diệp Thành đưa Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân ra khỏi hố đen không gian, bên ngoài là một tinh không yên tĩnh.

Vừa mới đi ra, Diệp Thành đã loạng choạng, khoé miệng còn có máu tươi chảy ra, vẻ mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, đến khí huyết dồi dào cũng mất đi rất nhiều, trở nên rất không ổn định.

“Bị thương hả?”


Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Không sao!”

Diệp Thành mỉm cười lau vết máu bên khoé miệng, không phải bị thương mà là hắn vốn vẫn luôn bị thương, đó là vết thương do thiên khiển gây ra, lại thêm hôm nay sử dụng Tiên Nhãn nhiều lần nên mới khiến vết thương tái phát.

“Đi thôi!”

Diệp Thành lại nở nụ cười trấn an rồi cất bước đầu tiên.

Không biết qua bao lâu, ba người mới đáp xuống một cổ tinh.

Cổ tinh này là Nam Thiên Tinh, kích thước nhỏ hơn Minh Vương Tinh nhưng cũng vạn vật sinh sôi tươi tốt, linh lực dồi dào, sông núi được một tầng mây mù lượn lờ bao phủ.

Như thường lệ, Diệp Thành đáp xuống là bắt đầu nhẩm tính, hy vọng Nam Thiên Tinh này ngoài Hoa Vân còn có người chuyển kiếp khác.

Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân không làm phiền, họ đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy mong đợi.

Diệp Thành tính một lúc, lông mày không khỏi nhướng lên, vẻ mặt cũng dần trở nên kỳ lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, Chu Ngạo cau mày, không khỏi hỏi thử: “Thế nào? Nam Thiên Tinh này ngoài Hoa Vân còn có người chuyển kiếp nào nữa không?"

“Có”.

“Có mấy người?”, Chu Ngạo vội hỏi.

“Rất nhiều”, Diệp Thành mỉm cười thu lại thần thông, một câu nói khiến Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều sửng sốt.

“Đến tiên sơn nhà họ Mạc đi”, Diệp Thành nở nụ cười bí ẩn, bước lên vân thiên mù sương.

Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân lần lượt theo sau với vẻ mặt kích động, nhìn vẻ mặt Diệp Thành thì tiên sơn nhà họ Mạc thật sự có không ít người chuyển kiếp của Đại Sở, đây có lẽ chính là “tụ họp” trong truyền thuyết.

Không lâu sau, ba người đáp xuống một tiên sơn.

Tiên sơn nhà họ Mạc không kém hơn Minh Vương Tông là bao, núi non xinh đẹp, mây mù lượn quanh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

“Ấy?”

Ba người vừa tới đã nghe thấy một tiếng hô ngạc nhiên, đó là một bóng người xinh đẹp mặc áo tím đang bay tới từ một hướng trên hư thiên, nhìn kỹ thì thấy đây chẳng phải Dao Khê mà Diệp Thành và Chu Ngạo đã gặp ở tiên sơn Minh Vương sao?

Dao Khê đáp xuống, mỉm cười nhìn Diệp Thành và Chu Ngạo: “Hai vị đạo hữu, lại gặp nhau rồi, hai vị cũng tới tìm Mạc Phong à?”

“Đúng vậy”, Diệp Thành khẽ cười.

“Vậy thì vừa hay, cùng vào đi”, Dao Khê rất nhiệt tình, nói rồi lại nhìn Nguyệt Trì Huân đang mặc áo bào đen, đôi mắt đẹp của cô ấy hơi nheo lại: “Vị đạo hữu này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

“Chắc tiên tử nhận nhầm rồi”.

“Có lẽ là vậy”, Dao Khê bình thường trở lại, cất bước bay vào tiên sơn nhà họ Mạc.
“Cô ấy có Thiên Nhãn”, Diệp Thành tiếp bước rồi truyền âm cho Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.