Chương trước
Chương sau
“Ngươi có biết hành động này của ngươi có ý nghĩa gì không?”, lão tổ Minh Vương hắng giọng.

“Cùng lắm thì chết thôi, ta đã lường trước rồi”, phân thân của Diệp Thành chỉnh lại y phục, “chúng ta đừng lằng nhằng nữa, một tay giao tiền, một tay giao người, ta trói người nhưng rất có nguyên tắc”.

“Ngươi…”.


“Cháu dâu của ta đâu?”, thánh chủ Minh Vương Tông còn chưa nói xong đã bị một câu của lão tổ Minh Vương ngắt lời.

“Đó, đang ở đó”, phân thân của Diệp Thành lấy ra một tấm áo cưới nhuốm đỏ máu, nói rồi không quên liếm miệng, đôi mắt ra vẻ dâm tà, “nếu mà nói về cô con dâu này thì cũng ác liệt đấy, có điều lão phu thích kiểu bốc lửa như thế, cảm giác thật tuyệt vời”.

“Đúng là loại súc sinh”, một câu nói của phân thân Diệp Thành mà kéo theo cả tràng tiếng mắng chửi.

“Đến cả thần tử Minh Vương còn dám trói, tiên tử Tử Hà chắc chắn không ổn rồi”.

“Trước sau gì đều phải chết, lão tổ Minh Vương không muốn chuộc tiên tử Tử Hà về để cho thần tử Minh Vương chiếm đoạt, giờ thì hay rồi, người đã chẳng còn nữa, không biết người tiếp theo gặp nạn là nữ tử nhà ai”.

“Được, được lắm”, trong tiếng bàn tán xôn xao, lão tổ Minh Vương phẫn nộ đến mức bật cười, nụ cười hung tợn đến đáng sợ, sát khí của Thánh Nhân khiến cho cổ tinh này kết thêm lớp hàn băng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Giao tiền ra đi”, phân thân của Diệp Thành có phần mất kiên nhẫn.

“Thả người”, lão tổ Minh Vương lập tức ném ra một cái túi đựng đồ, bên trong chất cả chín mươi triệu nguyên thạch khiến tu sĩ tứ phương nhìn mà chói mắt, đó là chín mưoi triệu đấy!

“Được lắm”, phân thân của Diệp Thành giơ tay đón lấy túi đựng đồ, hắn mở ra nhìn và rất tự nhiên nhét vào ngực áo.

“Còn không thả người?”, thánh chủ Minh Vương phẫn nộ, ông ta đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí nữa.

“Thả, đương nhiên là thả rồi”, Diệp Thành bật cười, hắn tung một cước khiến thần tử Minh Vương bay đi.

“Dương Nhi”, thánh chủ Minh Vương vội tiến lên trước đỡ lấy thần tử Minh Vương nhưng lại phát hiện bên trong cơ thể hắn ta có vu chú cho nên vô cùng tức tối, ông ta lập tức nhìn phân thân của Diệp Thành, đôi mắt hằn lên tơ máu, phẫn nộ nói: “Ngươi dám gieo chú ấn vào người con ta?”

“Ông làm gì được ta?”, Diệp Thành bật cười, hoá thành làn khói xanh biến mất.

“Khốn khiếp”, thánh chủ Minh Vương lao lên trước nhưng lại chẳng bắt được gì.

“Lão tổ, chú ấn này…”, một Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông nhìn sang lão tổ Minh Vương.

“Đúng là đáng chết, lại có cả chú ấn thượng cổ”, Minh Vương lão tổ hắng giọng lạnh lùng như biết được lai lịch của chú ấn này, hiện giờ mặc dù đã chuộc được thần tử Minh Vương nhưng cái mạng của thần tử cũng vẫn bị kiểm soát bởi người gieo chú, nếu như người gieo chú chết thì tôn nhi của ông ta cũng sẽ không sống được.

“Lão tổ, Minh Vương Tông gặp nạn, mau quay về”, đúng lúc này, trong lòng lão tổ Minh Vương chợt vang lên tiếng thét gào, nếu nhìn kĩ thì chính là một viên đá truyền âm trong hư thiên loé lên ánh sáng lấp lánh.

“Khốn kiếp”, Minh Vương lão tổ gằn lên như sấm rền, ông ta bay vút vào tinh không mênh mang như một đạo thần mang.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.