Chương trước
Chương sau
Hắn vừa rời đi thì một ngọn núi lớn nhất của Minh Vương Tông bị rất nhiều sát trận đả phá nát tan.

Rầm! Rầm!

Trưởng lão của Minh Vương Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta điên cuồng vung sát kiếm và liên tục chĩa về hư không.


Có gan thì tới đánh ta đi!

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn chạy rất nhanh, mỗi lần đều có thể né qua sát trận hiểm hóc, vả lại tên này còn rất ranh mãnh, toàn chui vào những nơi đông người khiến rất nhiều sát trận của Minh Vương Tông không đánh trúng hắn là một chuyện, vả lại còn khiến rất nhiều người phe mình bị đánh tơi bời.

Phụt!

Trưởng lão của Minh Vương Tông phun ra cả ngụm máu.

Phụt!

Bao nhiêu sát trận như vậy mà lại chẳng khác gì bày cho có, không thể tiêu diệt Diệp Thành, ngược lại còn khiến cho người nhà mình bị tiêu diệt hết lượt này tới lượt khác, đỉnh núi của gia tộc cũng sụp đổ liên miên.

Tiếp, tiếp đi!

Diệp Thành tăng tốc, tiên quang của sát trận không thể theo kịp tốc độ của hắn.

Giết!

Người của Minh Vương Tông điên cuồng lao tới, không ai dám dụng tới sát trận lần nữa, nếu đánh tiếp thì người của Minh Vương Tông sẽ tổn hại vô cùng nặng nề.

Cút!

Diệp Thành gằn lên, hắn hoá ra một bàn tay màu vàng kim quét qua, tiếp đó là hỗn độn thế giới pháp tướng được tung ra, từng đám người ngã khỏi hư thiên, tiếp đó là Vạn Kiếm Triều Tông chí mạng.

Lúc này, Minh Vương Tông đã tổn hại vô cùng nghiêm trọng, một Chuẩn Thánh còn không có nên bị Diệp Thành khuấy đảo.

Ngoan ngoãn cho ta đi, còn dám xông lên thì lão tử sẽ giết người đấy!

Diệp Thành xông vào một đỉnh núi sau đó còn không quên bỏ lại câu doạ nạt.

Có điều câu nói của hắn vẫn rất có tác dụng, rất nhiều trưởng lão bị doạ đến mức lùi về sau không dám xông lên trước.

Các trưởng lão của Minh Vương Tông phẫn nộ bay lên núi nhưng kết cục lại chẳng ra sao, từng người sát phạt vào trong thì lại bị đánh bay ra ngoài.

Cứu viện! Mau cứu viện!

Rất nhiều trưởng lão không dám tiến lên trước, chỉ biết điên cuồng thét gào.

Đây là một câu nói thừa thãi vì từ khi Diệp Thành đại náo Minh Vương Tông đã có người phát đi tín hiệu cứu trợ rồi, cái gọi là gào thét cũng vô dụng mà thôi, không đánh lại được Diệp Thành thì bọn họ chỉ còn cách làm gì đó cho bớt thừa thãi.

Cướp! Cướp!

So với tiếng gằn phẫn nọ của các trưởng lão Minh Vương Tông thì tiếng hô hào của Diệp Thành lại chói tai hơn hẳn, đi tới đâu hô hào tới đó, như thể hắn sợ người khác không biết hắn đến đây để làm gì vậy.

Chặn hắn lại!

Trưởng lão của Minh Vương Tông tức điên người, Diệp Thành chạy đi đâu bọn họ đuổi theo đến đấy nhưng về cơ bản đều không có tác dụng, Diệp Thành cướp thì vẫn phải cướp, cần lấy gì thì vẫn phải lấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.