Chương trước
Chương sau
Ba người đó không cần nói cũng biết chính là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh và hai hộ vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta.

Phải nói là ba người này cũng rất thảm, ngủ trong tinh không đến giờ, mới tỉnh lại không lâu trước đó rồi tức giận tìm kiếm cổ tinh có sự sống, ít nhất cũng phải tìm một bộ quần áo để mặc trước đã.

Điều khiến bọn họ đau đầu là tìm mãi không có bóng người nào chứ đừng nói là cổ tinh có sự sống.


Diệp Thành ngẩn người, không ngờ lại gặp ba người này ở đây.

“Nói ngươi đấy, lại đây!”

Thánh tử Thanh Diệu Tinh lại quát, bay tới như một tia thần quang, bay mấy chục nghìn dặm cuối cùng cũng thấy bóng người.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, hắn ta suýt thì khóc tại chỗ, không nói lời nào đã xoay người bỏ chạy.

Hai thị vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta khi nhìn thấy Diệp Thành cũng dừng lại ngay tức khắc, quay đầu bỏ chạy trong tinh không tuyệt đẹp.

Điều đáng nói là, ba người chỉ mặc một chiếc quần đùi nên thật sự rất chói mắt trong tinh không này.

“Đi đâu!”

Diệp Thành cười hề hề, đuổi theo.

“Chúng ta hết tiền rồi!”

Thánh tử Thanh Diệu Tinh khóc thật rồi, hai cảnh giới Hoàng cũng khóc theo.

“Ta không lấy tiền!”

Diệp Thành đuổi theo, một chưởng một người, đánh ngất cả ba.

Diệp Thành không định cướp của họ, mà họ cũng chẳng còn gì để cướp, hắn chỉ đến để xoá ký ức thôi, an toàn là trên hết, hắn làm việc rất cẩn trọng, cực kỳ đáng tin cậy.

Sau khi giải quyết xong, Diệp Thành mới bay về một hướng khác.

Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh không có sự sống, hoá ra phân thân, giao thần tử Minh Vương cho phân thân rồi cấp tốc quay vê.

Khi về Minh Vương Tinh lần nữa, hắn không tới Minh Vương Tông mà là tới toà cổ thành gần tiên sơn Minh Vương nhất, sau đó hắn tới tửu lâu, gọi một bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ thượng đẳng.

Kịch hay sắp diễn ra rồi!

Sau khi nhấp một ngụm rượu ngon, Diệp Thành nhìn về hướng tiên sơn Minh Vương.

Tiên sơn Minh Vương lúc này vẫn rất náo nhiệt, cảnh tượng thịnh thế, không hề có gì dị thường.

Nhưng khi mọi người tứ phương đang hào hứng thì một giọng nói hư ảo truyền tới từ phương trời xa: “Minh Vương Tông mang chín mươi triệu nguyên thạch tới chuộc thần tử và con dâu nhà ngươi về”.

“Chín mươi triệu, chuộc người? Chuyện gì vậy?”, giọng nói hư ảo vang lên khiến mọi người đều sững sờ.

“Có người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà?”

“Sao có thể thế được! Đây là Minh Vương Tông, còn có kẻ dám bắt trói người ư? Hơn nữa ta cũng không thấy động tĩnh đánh nhau mà”.

“Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?”, trưởng lão Minh Vương Tông phẫn nộ hét lên nhưng không biết nên tìm ai tính sổ, vì đó là thuật truyền âm cách cả chục nghìn dặm, tuy có âm thanh truyền đến nhưng không biết người đang ở đâu.

“Đừng lề mề nữa, lấy tiền đi chuộc người, nếu không ta sẽ mang đi hầm canh”, trên tinh thiên hư ảo lại có âm thanh truyền tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.