Chương trước
Chương sau
“Đạo hữu, ta đã là kẻ bỏ đi rồi, ngươi chạy đi!”, Sất Vân Nam vội nói: “Tuy ta không biết đạo hữu là ai, vì sao lại cứu ta, nhưng mong đạo hữu đừng lún vào vũng bùn này, ngươi không thể động vào nhà họ Hoàng đâu”.

“Một trăm năm trước huynh không dài dòng thế này đâu”, Diệp Thành nở nụ cười, bước lên hư thiên.

“Một trăm năm trước”, Sất Vân Nam lẩm bẩm, không biết Diệp Thành đang nói gì.


“Bao vây hắn cho ta”, tiếng quát lạnh lẽo vang lên khắp chư thiên, hàng trăm con Xích Diệm Hùng Sư lao tới, kín cả hư thiên bốn phía, có lẽ là khí thế quá mạnh nên hư thiên cũng ầm ầm nổ vang.

“Dám giết người của nhà họ Hoàng ta, đúng là to gan”, thanh niên áo tím của nhà họ Hoàng cưỡi Xích Diệm Hùng Sư đi đến, có thể nói là uy phong lẫm liệt giống như thân phận của hắn ta, thiếu chủ nhà họ Hoàng của thành Hạo Miểu – Hoàng Lương.

“Thấy ngươi ngông cuồng như vậy, chắc là rất đáng tiền”, Diệp Thành không nhiều lời, lao thẳng về phía Hoàng Lương.

“Tự tìm cái chết”, Hoàng Lương điều khiển Xích Diệm Hùng Sư phi tới, cầm sát kiếm màu đỏ trong tay, cũng chính là Chuẩn Thánh binh, một kiếm chém ra cả tinh hà, hư thiên lập tức nứt lìa.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành chế nhạo, di chuyển rồi né tránh, sau đó thi triển Súc Địa Thành Thốn, thoáng chốc tới trước mặt Hoàng Lương.

“Ngươi…”, Hoàng Lương biến sắc, vội vàng lùi lại.

“Đi đâu?”, Diệp Thành đuổi kịp, một chưởng hất văng Hoàng Lương, đến Xích Diệm Hùng Sư mà hắn ta cưỡi cũng bay ra ngoài, có lẽ là một chưởng của Diệp Thành quá mạnh, Xích Diệm Hùng Sư lập tức hoá thành huyết vụ.

“Thiếu chủ”, người của nhà họ Hoàng lập tức chạy về hướng Hoàng Lương bay ra.

“Giết hắn cho ta”, ảnh vệ Xích Diệm còn lại của nhà họ Hoàng lao về phía Diệp Thành, ai nấy đều sát khí thông thiên.

“Kẻ nào cản ta đều phải chết”, Diệp Thành vung Lục Thiên Đại Kích, một kích chém ra, ảnh vệ Xích Diệm của nhà họ Hoàng người ngã ngựa đổ, rất nhiều người rơi khỏi xuống khỏi hư thiên, khi đáp đất thì đã là một vũng máu.

“Chết tiệt”, những người xem bên dưới không nhịn được chửi thề.

“Tên đó là cảnh giới Chuẩn Hoàng sao?”

“Dám gây chuyện như vậy chắc chắn rất lợi hại”.

“Giết, giết hắn cho ta”, Hoàng Lương bị đánh bay ra ngoài đã được hai người dìu đứng lên, gào thét điên cuồng về phía Diệp Thành như một con chó điên, hắn ta là thiếu chủ nhà họ Hoàng với thân phận cao quý, sau này sẽ là Hoàng đế của Xích Diệm Tinh, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục thế này?!

“Vẫn dám hét à?”, Diệp Thành vung một kích giết chết ảnh vệ nhà họ Hoàng, sau đó cướp Xích Diệm Hùng Sư của hắn ta, chạy về phía Hoàng Lương.

“Tự tìm chết”, lập tức có người hét lên giận dữ, đã đến lúc thể hiện lòng trung thành, bọn họ chắn trước mặt Hoàng Lương.

“Những kẻ thể hiện trước nay đều chết rất nhanh”, Diệp Thành không nói nhiều, vung đại kích lên, chém cả ảnh vệ nhà họ Hoàng đang lao đến và Xích Diệm Hùng Sư của hắn ta, máu tươi rất chói mắt.

“Giết, giết cho ta”, Hoàng Lương rống lên, vừa rống vừa lùi lại.

“Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết”, Diệp Thành cưỡi trên Xích Diệm Hùng Sư, giống như vị tướng quân xông pha trận mạc, ngạo nghễ thiên hạ, kẻ nào cản đường đều không đỡ được một kích của hắn, máu tươi rợp trời.

“Không ngờ lại mạnh đến vậy”, Sất Vân Nam ở sau lưng ngạc nhiên cảm thán, hắn ta không ngờ một cảnh giới Chuẩn Hoàng mà lại có sức chiến đấu bá đạo thế này.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.