Chương trước
Chương sau
Là Thánh Nhân đã thoát khỏi thế tục nhưng ông ta cũng vẫn sợ thiên kiếp thần phạt, một khi kết thù với trời thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn, bất cẩn một chút thì khó mà loại bỏ được nghiệp chướng trên con đường tu đạo.

Xem thường ngươi rồi!

Liếc nhìn biển sấm sét cuồng bạo phía trên, Thánh Nhân áo bạc lạnh lùng nói nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ chờ ở nơi cách đó chừng chục nghìn trượng.


Diệp Thành chật vật đứng lên, toàn thân máu chảy ròng ròng.

Đây đúng là thiên kiếp thần phạt của hắn, lúc trước đột phá lên cảnh giới Chuẩn Hoàng, hắn đã áp chế thiên kiếp thần phạt chờ sau này gặp khó khăn thì dùng, không ngờ khó khăn này đến nhanh như vậy, còn động đến Thánh Nhân.

Bất lực, hắn đã bị dồn vào đường cùng, có thể trốn thoát trong tay Chuẩn Thánh chứ không thể sống sót trong tay Thánh Nhân.

Đương nhiên hắn giải trừ phong ấn thiên kiếp không phải để chống lại Thánh Nhân, mà là muốn niết bàn trong thiên kiếp, phá vỡ phong ấn của Tiên Luân Nhãn, một khi giải trừ được phong ấn của Tiên Luân Nhãn thì hắn sẽ giữ được tính mạng.

Đùng!

Trên hư thiên, một tia sấm sét giáng xuống mang theo sức mạnh huỷ diệt, muốn nghiền nát người độ kiếp là Diệp Thành.

Diệp Thành hừ lạnh, vẫn giống như lúc lên ngôi hoàng đế khi ở Đại Sở, hắn bay ngược lên trời, một quyền đập tan tia sấm sét ấy, sau đó bay lên cửu tiêu, sấm sét từ trên trời giáng xuống đều bị hắn quét sạch.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Sự phản kháng của hắn dường như đã chọc giận uy nghiêm của trời cao, sấm sét không còn bắn xuống từng tia nữa mà là từng khoảng, tạo thành một biển sấm sét, có uy lực nuốt chửng thiên địa, hơn nữa biển sấm sét này còn lan rộng ra mọi hướng.

Ông lão áo bạc biến sắc, lại lùi về phía sau, sợ bị biển sấm sét kéo vào bị động ứng kiếp.

Lúc này Diệp Thành đã hoá thân thành rồng, tung hoành trong biển sấm sét, mượn sấm sét để gột rửa Thánh thể, cũng nhờ sấm sét phá vỡ phong ấn của Tiên Nhãn.

Thần phạt thật bá đạo!

Giọng nói kinh ngạc vang lên từ một hướng, đó là phía hai lão già mặc áo tím, bên cạnh họ còn có một thanh niên hình thái bết bát.

Thanh niên áo quần rách rưới, tinh thần sa sút, quanh miệng râu ria xồm xoàm, nửa khuôn mặt bị mái tóc đen bù xù che khuất, dường như hắn ta đã phạm phải mười tội ác không thể tha thứ, hai tay hai chân đều bị xích khoá chặt, tu vi trên người cũng bị phong ấn, dường như chuẩn bị đi ra pháp trường, nhận hình phạt chém đầu trước công chúng.

Chắc chắn là huyết mạch nghịch thiên!

Hai lão già áo tím trầm tư, dường như đã nhìn ra huyết mạch bất phàm của Diệp Thành.

Giống như bọn họ, thanh niên đang bị xích kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt không có ánh sáng nhìn biển sấm sét qua những sợi tóc đen rũ xuống, có lẽ là tu vi bị phong ấn nên hắn ta không nhìn thấy người độ kiếp.

Cút!

Lão già áo bạc hừ lạnh một tiếng khiến hai lão già áo tím run lên, uy áp của Thánh Nhân quá mạnh, chỉ khẽ quát một tiếng đã khiến thần hải của họ rung lên kịch liệt, tên thanh niên bị trói kia thì ngất xỉu tại chỗ.

Đi đi, mau lên!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.