Chương trước
Chương sau


Sau khi nhìn tứ phương, Diệp Thành mới bước chân vào dòng người.

Con đường của Thần Triều về đêm vẫn rất phồn hoà, người người qua lại tấp nập, phần lớn bọn họ đều tới để đấu giá còn cái danh thần chơi xỏ của Diệp Thành cũng được người ta lan truyền.


Thấy vậy, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn bước ra khỏi cổ thành của Thiên Phủ Thần Triều.

Có điều hắn vừa ra khỏi thành trì và bước vào thiên không thì một bóng người ẩn trong vân đoan đã chặn đường hắn.

Đó là một tên thanh niên tóc bạc mặc y phục tím, thân mặc lớp áo choàng màu tím, đôi mắt sáng như vì sao, khí huyết súc sôi, tiên quang khắp cơ thể chói lọi, trông không khác gì một vị thần vương.

Người đó chính là Hoa Thiên, thần tử Thần Triều, mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng.

“Hoa huynh tới đây để tiễn ta sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Hoa Thiên và không tỏ ra quá bất ngờ như thể hắn biết trước Hoa Thiên sẽ chặn mình ở đây vậy.

“Diệp Thành, đường xuống hoàng tuyền của ngươi sẽ không cô đơn đâu”, Hoa Thiên cười u ám.

“Là thần tử Thần Triều”, có lẽ sát khí Hoa Thiên quá mạnh nên kéo theo ánh mắt của các tu sĩ.

“Sát khí của Hoa Thiên mạnh quá, là tên tu sĩ cảnh giới Thiên đó đụng tới hắn sao?”, có người kinh ngạc lên tiếng.

“Mùi thuốc súng rất nồng”.

“Hoa Thiên, một thần tử Thần Triều mà lại lòng dạ mưu mô vậy sao?”, trong âm thanh huyên náo, Bích Du bay từ xa tới, đứng trên tinh không lạnh lùng nhìn Hoa Thiên.

“Tiên tử Bích Ba nhúng tay vào, xem ra mối quan hệ với tên Diệp Thành kia không tồi”, người từ tứ phương xôn xao.

“Theo ta thấy thì tên Diệp Thành kia khả năng cao là thần chơi xỏ trong buổi đấu giá rồi”.

“Cái gì mà khả năng, là chắc chắn”.

“Chẳng trách mà Hoa Thiên lại chặn hắn, để tính sổ đây mà”.

“Thần chơi xỏ, vậy thì phải lưu lại mang về thờ thôi”, rất nhiều người lấy tinh thạch kí ức ra lạc ấn dung mạo của Diệp Thành trong đó, đó là thần nhân, là thần chơi xỏ có thể gạt cả trời cả đất, sự tồn tại thế này mang về có thể trừ tà cũng nên.



“Tiện nhân”, trong tiếng bàn tán xôn xao, thiên tiêu chợt vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoa Thiên, lời này của hắn rõ ràng đang mắng chửi Bích Du.

“Đường đường là thần tử Thần Triều mà lại tỏ ra không có học vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp cửu tiêu, đến cả Bích Du và hai lão bà mặt mày cũng rõ vẻ khó chịu.

“Sao, ngươi không phục à?”, Hoa Thiên bật cười, vẻ mặt hung tợn.
“Phục, đương nhiên phục, chó thường hay cắn người mà”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.