Chương trước
Chương sau


Trong phòng đấu giá xảy ra hiện tượng kỳ lạ thế này, mỗi lần có bảo vật được mang ra đấu giá thì đều không thiếu bóng dáng Diệp Thành và Hoa Thiên, Diệp Thành ra giá thì Hoa Thiên chen vào, Hoa Thiên ra giá thì Diệp Thành tới gây rối.

Hai người đối đầu gay gắt, không vắng mặt trong lần đấu giá vật phẩm nào.

Đến nỗi một trăm nghìn người đấu giá dường như trở thành khán giả theo dõi trong phòng đấu giá khổng lồ này.


Cuối cùng ta cũng nhìn ra rồi, Diệp Thành và Hoa Thiên này thật sự có thù!

Hai người họ không chiến đấu đến cùng thì không chịu dừng lại đây mà!

Cả Phách Mại Các đều là những tiếng tặc lưỡi thở dài, những ánh mắt đổ dồn vào nhã gian của Lăng Tiêu Cung đều là vẻ ngưỡng mộ, vị thần ở trong đó đã đấu với Hoa Thiên mấy chục lần, mà hay ở chỗ đối phương chưa một lần được thắng, có người tính rồi, ít nhất cũng đã mất chín mươi triệu nguyên thạch.

Hôm nay được mở mang tầm mắt rồi!

Đúng là thần chơi xỏ!

Các Chuẩn Thánh đều chậc lưỡi, bọn họ tham gia đấu giá cũng đã mấy trăm nghìn năm nhưng chưa thấy ai biết chơi người khác đến mức này.

Phụt!

Trong nhã gian Thần Triều, Hoa Thiên lại hộc máu đến nỗi đứng cũng không vững nữa, hắn ta không tin vào quỷ thần, thế nhưng lại chưa thắng được một lần nào, đường đường là thần tử Thần Triều mà lại bị người khác chơi thảm hại thế này.

So với hắn ta, Diệp Thành ở nhã gian đối diện điềm tĩnh hơn nhiều, lão tử có quẻ, không phục thì chơi tiếp.

Bích Du cũng nở nụ cười ngọt ngào, cô không biết là Diệp Thành còn có thần thông này, cuộc đấu giá này cô đã nhìn thấy rất rõ Diệp Thành như một vị tướng quân bày mưu tính kế, bất khả chiến bại.

Thiên Phủ Thần Triều không ngồi yên được nữa rồi!

Bích Du nở nụ cười, ra hiệu cho Diệp Thành nhìn xuống dưới.

Diệp Thành nhìn xuống thì thấy có hai vị trưởng lão của Thần Triều đang đi lên.

Ầm!

Ngay sau đó, cửa nhã gian của Thần Triều bị đá văng, hai vị trưởng lão bước vào, có lẽ đã tức giận lắm rồi, không nói lời nào vừa vào đã đánh Hoa Thiên ù đầu.

Đường đường là thần tử Thiên Phủ Thần Triều, không chỉ chà đạp nữ tu ở Phách Mại Các mà còn ngang nhiên lấy tiền của Thần Triều đấu đá ân oán cá nhân với người khác, đấu thì đấu nhưng mà phải thắng một lần đi chứ!

Mặt mũi của Thiên Phủ Thần Triều đã mất sạch, nếu Hoa Thiên không phải thần tử thì chắc hai người họ đã tung một chưởng đánh chết hắn ta rồi.

Lần này Hoa Thiên đã thành thật, bị nhốt trong nhã gian nhưng cơn giận và sát khí trong lòng lại không thể kìm nén được.

Hoa Thiên yên lặng, cả Phách Mại Các cũng trở nên im ắng.

Cuộc đấu giá vẫn chưa kết thúc, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn nhã gian của Thần Triều và nhã gian của Lăng Tiêu Cung xong lại bắt đầu lấy vật phẩm đấu giá ra.

Khi mọi người còn đang hừng hực khí thế, trên tay Trường Thiện Chân Nhân đã xuất hiện một chiếc lư luyện bằng đồng.

Ù!

Lư đồng vừa xuất hiện đã rung chuyển ầm ầm, thần quang toả ra tứ phía, sáng rực bắt mắt, trên lư còn có sấm sét bao quanh, tuy là pháp khí cảnh giới Hoàng nhưng dường như uy lực còn mạnh hơn cả Chuẩn Thánh binh.

Độn giáp thiên tự!

Trong nhã gian, mắt Diệp Thành chợt loé lên tia sáng kinh ngạc sắc bén, hắn nhìn chằm chằm lư đồng, nói chính xác hơn là ba kim tự cổ được khắc trên nó, đó chẳng phải độn giáp thiên tự sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.