Chương trước
Chương sau



“Nếu không có ai tăng giá thì tiếp tục”, rất nhiều người bật cười.

“Tiếp tục đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân thu lại thần kiếm long vân sau đó phất tay lấy thêm một món đồ khác, chính là bảo ấn một phương, bên trên khắc hoạ thanh loan đồ đằng, còn có thể nghe ra tiếng phượng hoàng hí từ nó.

“Thanh loan cổ ấn, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.


“Sáu trăm nghìn, ta muốn có nó”, lại là khi Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời thì Diệp Thành đã bắt đầu lên tiếng.

“Được rồi, hết kịch xem rồi”, vừa có người hét giá thì lập tức có người từ bỏ.

“Một triệu”, bên dưới không ai đấu giá không có nghĩa là bên trên không có người đấu giá.

“Ta trả một triệu”, người ra tay đương nhiên là Hoa Thiên, hắn nghiến răng, vả lại lần này còn rít lên lạnh lùng, định bụng sẽ lừa Diệp Thành một vố và tự dặn lòng phải thật sự thận trọng.

“Thần tử, ta phải tìm ngươi kiếm chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hào nhứng nhìn nhã gian ở phía đối diện.

“Muốn đấu giá phải dựa vào bản lĩnh”, Hoa Thiên bật cười hung tợn.

“Đã vậy thì ta trả hai triệu”, Diệp Thành bật cười.

“Ba triệu”.

“Bốn triệu”.

“Năm…”, Diệp Thành vừa định tăng giá thì Bích Du ở bên đã kéo hắn lại.

“Ngươi đừng đụng đến hắn ta nữa”, Bích Du tỏ ra lo lắng.

“Yên tâm, ta tự biết chừng mực”, Diệp Thành mỉm cười sau đó hét giá: “Năm triệu”.

“Sáu triệu”.

“Bảy triệu”.

“Tám triệu”, Diệp Thành lên giọng.

“Chín triệu”, Hoa Thiên cười u ám, thầm nhủ Diệp Thành mà tăng thêm giá thì cho dù là có thêm một nguyên thạch hắn cũng sẽ lập tức từ bỏ.

“Còn tăng lên chín triệu”, bên dưới tặc lưỡi, bọn họ ngồi xem kịch, có điều tất cả đợi lâu rồi mà bên dưới không hề thấy phía Lăng Tiêu Cung có thêm động tĩnh gì.

“Tiểu hữu, ngươi còn tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân nhìn sang Lăng Tiêu Cung.

“Không tăng nữa”, Diệp Thành tặc lưỡi, “thần tử nhà ông có tiền, hắn đã muốn có như vậy thì nhường hắn”.

“Lão phu thấy rằng Hoa Thiên lại bị lừa rồi”, Diệp Thành vừa dứt lời, bên dưới, một lão tu sĩ bấm đốt tay, nói: “Lừa người như vậy khiến ta cảm thấy hả hê”.

“Khốn khiếp”, trong nhã gian, Hoa Thiên đập bàn thật mạnh, mặt mày tôi độc như ác ma, hắn ta vốn cho rằng nắm chắc phần thắng nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thành lại chơi chiêu này, muốn gài Diệp Thành nhưng cuối cùng lại tự hại mình, bỏ ra chín triệu mà mua về một món đồ không đáng giá ba triệu.

“Cung hỉ đạo hữu lại có được bảo bối”, phía gian phòng đối diện, Diệp Thành cười vang dội.



Bùm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.