Chương trước
Chương sau


“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh không đã”, Hoa Thiên hắng giọng, “ta trả bảy triệu”.

“Tám triệu”, Hoa Thiên vừa dứt lời Diệp Thành đã lên tiếng.

“Chín triệu”, Hoa Thiên tiếp tục.


“Mười triệu”.

“Mười triệu một trăm”.

“Hai tên này điên rồi sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng tặc lưỡi, một triệu rồi lại tăng thêm một triệu, vả lại coi tiền nhẹ như không thế này chắc cũng chỉ có hai tên này mới thế.

“Tăng, tăng tiếp”, rất nhiều người xoa tay hào hứng khi thấy màn đấu giá kịch tính.

“Mười triệu hai trăm”, Hoa Thiên hắng giọng lạnh lùng.

“Hơn ngươi một trăm, mười triệu ba trăm”, Diệp Thành hào hứng nhìn về phía đối diện.

“Mười triệu năm trăm”, Hoa Thiên hắng giọng lạnh lùng vả lại chẳng buồn quan tâm tới con số hai triệu, nói xong không quên ném ánh nhìn sắc lạnh về phía đối diện: “Tăng, ngươi tăng cho lão tử xem”.

“Hai mươi triệu”, Diệp Thành vặn cổ.

“Shhh!”, lời này của Diệp Thành khiến bên dười phải hít vào hơi khí lạnh.

“Vốn tưởng rằng Hoa Thiên có thể tăng giá lên hai triệu đã là quá lắm rồi nhưng không ngờ lại gặp một tên thế này”.

“Bích Ba tìm đâu ra tên nam tu này vậy, hét giá là hét lên tới cả năm triệu, đúng là không thiếu tiền”, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nhã gian và tỏ rõ tò mò về thân phận của Diệp Thành.

“Diệp Thành?”, mặt mày Hoa Thiên tôi độc, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn giết người.

“Dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi, đạo hữu đừng để tổn hại đến thân thể”, Diệp Thành lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt.

“Được, được lắm”, Hoa Thiên phẫn nộ đến mức bật cười, “ta trả hai mươi triệu một trăm”.

“Thần tử có lực như vậy thì thiên lôi thuộc về người rồi, đem về nhà hầm canh đi”, Diệp Thành cứ thế từ bỏ, xong xuôi cũng không quên buông thêm một câu nói móc.

“Hai mươi triệu một trăm, thật là giàu có”, bên dưới, từng tiếng tặc lưỡi vang lên như làn sóng.

“Đây chính là báo ứng”.

“Trước đó ngươi khiến Lăng Tiêu Cung bỏ ra mười triệu, lần này thì gặp báo ứng rồi, ngươi phải bỏ ra thêm mười triệu năm, xem ngươi có con coi thường người khác được nữa không?”, có người hắng giọng lạnh lùng, trong lòng không giấu nổi niềm vui.

“Lăng Tiêu Cung chơi đẹp lắm”.

“Thú vị đấy”, thần tử Quỷ Hoàng cười tôi độc, ánh mắt loé lên cái nhìn bạo tàn.

“Ngươi…ngươi điên rồi sao?”, trong nhã gian, Bích Du huých Diệp Thành một cái.
“Sao lại hỏi ta như vậy?”, Diệp Thành toét miệng cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.