Chương trước
Chương sau
Cuộc đấu giá tiếp tục, bầu không khí vẫn rất nóng.

Trong Phách Mại Các, mùi thuốc súng nồng nặc, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, giống như thua tiền trong sòng bạc.

Phải nói rằng Thiên Phủ Thần Triều rất quyết đoán, những bảo vật đấu giá đều phi thường, pháp khí, đan dược, bí quyển đều có, mỗi lần mọi người đều tranh giành cướp bóc, đã có Chuẩn Thánh ra tay, hơn nữa còn không chỉ một trường hợp như thế.




Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Khi buổi đấu giá đang diễn ra sôi nổi, trong một nhã gian, Hoa Thiên lại cắn răng nghiến lợi, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.

Trong nhã gian còn có vài ba nữ tu khác, lúc này họ đều đang quỳ dưới đất, dùng quần áo rách nát che người khóc lóc, trên đất còn có những vệt máu của những cô gái đã mất đi sự trong trắng của cả một đời con gái, nhìn dáng vẻ này là biết bọn họ đều đã bị Hoa Thiên giày xéo.

Khốn nạn!

Hoa Thiên vẫn đang gào thét, vừa gào vừa cử động thân thể, phía dưới còn có một nữ tu đang bị hắn ta chà đạp.

Con khốn!

Cho mặt mũi mà không thèm!

Hoa Thiên như kẻ điên, điên cuồng trút bỏ dục vọng thú tính của mình, lửa giận ở chỗ Bích Du đều trút hết lên nữ tu dưới thân.

A… A…

Nữ tu đáng thương đau đớn kêu lên.

Thân phận thấp hèn, tu vi kém, cô chỉ đành mặc hắn ức hiếp, những giọt nước mắt tủi nhục tuôn rơi.

Không biết đến lúc nào Hoa Thiên mới đứng dậy, tuỳ tiện ném ra một cái túi đựng đồ: Cút đi!

Mấy nữ tu như được ân xá, lảo đảo chạy ra ngoài, những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên má.

Sau khi bọn họ rời đi, lão già áo tím bước vào.

Hoa Thiên liếc nhìn ông lão, trầm giọng hỏi: “Đã tra ra chưa? Kẻ nào đang ở trong phòng con khốn đó?”

“Diệp Thành”, lão già áo tím trả lời ngay.

“Diệp Thành là ai?”

“Là tu sĩ cảnh giới Thiên ở trước thần đệ sáng nay ạ”.

“Lại là hắn”, vẻ mặt Hoa Thiên chợt trở nên gớm ghiếc, nếu người ở trong phòng Bích Du là cảnh giới Hoàng thì cũng thôi, nhưng lại là một cảnh giới Thiên, điều này khiến hắn ta càng thêm phẫn nộ, đường đường là thánh tử Thiên Phủ Thần Triều mà lại không bằng một cảnh giới Thiên, đây là sự nhục nhã lớn bằng trời đối với hắn ta.

“Con khốn! Con khốn!”, Hoa Thiên càng nghĩ càng tức giận, tiếng gầm thét mang theo sát khí không thể kìm nén.

“Thần tử, ta điều tra rồi, Diệp Thành này không đơn giản”, lão già áo tím lại nói: “Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Hoa Thiên chợt ngẩng đầu lên.

“Tin tức hoàn toàn đáng tin cậy, đúng là Diệp Thành mang huyết mạch nghịch thiên trong truyền thuyết”.

“Thì ra là vậy”, Hoa Thiên cười dữ tợn: “Thảo nào con khốn kia lại tìm Diệp Thành, chắc chắn là để ý huyết mạch của hắn. Nhưng hắn là Thánh thể thì thế nào? Cũng chỉ là một cảnh giới Thiên thôi, muốn hợp tác với hắn để đấu lại thần tử Quỷ Hoàng thì đúng là mơ tưởng viển vông”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.