Chương trước
Chương sau


“Ba trăm năm mươi nghìn”.

“Năm trăm nghìn nguyên thạch, nó thuộc về ta”.

“Năm trăm nghìn mà đã đòi có được Thương Long Thần Châu? Ta trả sáu trăm nghìn”.


“Này này, ngươi đi đâu đấy?”, khi mọi người đang đấu giá kịch liệt thì Yên lão đạo chợt thảng thốt nhìn thấy Diệp Thành đã đứng lên.

“Đi vệ sinh”, Diệp Thành thản nhiên đáp.

“Sao không nhịn chết luôn đi”, Yên lão đạo nói xong lại hướng mắt lên đài cao, quan sát mọi người đấu giá.

Diệp Thành rời đi nhưng không phải đi vệ sinh mà là tiên tử Bích Ba truyền âm tới bảo hắn lên nhã gian lầu ba.

Có lẽ là mọi người đều đang tập trung vào cuộc đấu giá nên không ai để ý đến hắn.

Ấy?

Đang chuẩn bị lên lầu ba, Diệp Thành chợt nhìn về một phía trong Phách Mại Các, ánh mắt rơi vào một bóng người trong đám đông.

Đó là một thư sinh, trên người toát ra khí chất của mọt sách, nhìn có vẻ như tay trói gà không sạch, tuy cuộc đấu giá đang diễn ra sôi nổi nhưng hắn ta lại bình tĩnh, nhàn nhã thưởng thức trà, không quan tâm đến Thương Long Thần Châu.

Nữ giả trang nam!

Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn đã nhìn ra thư sinh đó không phải tu sĩ nam, cũng phát hiện một chút khí tức quen thuộc từ trên người thư sinh nữ giả trang nam đó.

Là ai đây!

Diệp Thành lại lẩm bẩm lần nữa rồi quay người đi lên bậc thang mây dẫn đến lầu ba.

Coi thường ngươi rồi!

Diệp Thành vừa lên lầu, thư sinh nữ giả trang nam ở nơi xa ấy hơi quay đầu lại, khoé miệng mang theo ý cười.



“Bốn mươi nghìn”.

“Ta trả năm trăm nghìn”.

“Bảy trăm nghìn”.

Tiếng la hét nối nhau vang lên trong lầu các đấu giá, khung cảnh náo nhiệt, mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi.

Vật phẩm đấu giá thứ ba của toà lầu các diễn ra buổi đấu giá là một tông bí quyển, nghe Trường Thiện Chân Nhân nói, nó ghi lại những bí thuật cổ xưa, chính vì điều này mà rất nhiều người đã tham gia đấu giá, trong đó cũng không ít Chuẩn Thánh.

Khi cuộc đấu giá đang diễn ra sôi nổi, Diệp Thành dừng lại trước nhã gian trên lầu ba, chính là nhã gian mà Bích Ba đang ngồi.

Bên trái và bên phải cửa nhã gian có một bà lão mặc áo đen và một bà lão mặc áo trắng, hai người họ như thần giữ cửa, đứng còn thẳng hơn lao, thấy Diệp Thành tới, sắc mặt họ trở nên âm trầm.

“Tiểu tử, cô ấy không phải là người mà ngươi có thể tiếp cận đâu”, bà lão mặc y phục đen hắng giọng, “đừng mơ mộng”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai.
“Hiểu rồi còn không xuống đi, ngươi muốn chết à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.