Chương trước
Chương sau


Đêm đến.

Ở thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều.

Đây là một rừng hoa, cánh hoa bay liệng, mây và sương bao phủ dưới ánh trăng thanh khiết, khung cảnh nơi đây đẹp như trong mộng.


Ở một nơi rất sâu trong khu rừng, trong một lầu các, tiên tử Bích Ba mặc y phục xanh cùng lớp mạng che mặt đứng đó, cô đưa mắt nhìn bầu trời sao, rừng hoa mộng mơ như cảnh tượng trong mơ.

Không biết vì sao cứ khi đêm về cô lại thích một mình ngẩng đầu ngắm sao, bầu trời sao đó rất có sức hút đối với cô khiến cô không nỡ thu ánh mắt về, cô luôn cảm thấy nơi tinh hà đó có người mà cô thương nhớ.

Trong chốc lát, tiên tử Bích Ba giơ tay lên vươn về phía bầu trời sao như có thể chạm tới vì sao sáng nhất trên bầu trời.

“Thần nữ, thần tử Thần Triều tới thăm”, một bà lão bước tới hành lễ.

“Cứ nói ta mệt rồi”, nữ nử lên tiếng, cô khẽ thu tay xuống.

“Thần nữ, ý của cung chủ người cũng biết mà”, bà lão vội nói, “nhìn khắp tinh vực này cũng chỉ có Thánh Tử Thần Triều mới có thể giúp người lên chức cung chủ, huống hồ vị ấy lại là huyền lôi thần thể, rất xứng với thần nữ, lương duyên này thần nữ hà tất phải chối từ?”

“Ta không có duyên với hắn thì lấy đâu ra lương duyên?”

“Thần nữ đừng giận dỗi, vị trí cung chủ có thể dẫn theo một vị tu sĩ nam ra trận, người và thần tử mà không song tu thì phải đối mặt với cảnh một địch lại hai đấy, lão thân nghe nói Bích Nguyệt đã song tu với Quỷ Hoàng Tông Thần rồi, thần nữ có lẽ biết Quỷ Hoàng Thần Tử là sự tồn tại thế nào, với sức của một mình người thì sao có thể đấu lại hai người bọn họ?”

“Vậy thì đã sao, ta vốn dĩ không đặt tâm tư vào vị trí cung chủ”, nữ tử mặc y phục xanh lãnh đạm lên tiếng sau đó bước vào khuê phòng.

“Haiz…”, bà lão thở dài tỏ ra bất lực.

………..

“Bổn Thần Tử đích thân tới mà không nể mặt”, bên ngoài rừng hoa, Thần Tử Thần Triều Hoa Thiên tối sầm mặt.

“Thần Tử bớt giận”, phía sau, một lão già cười u ám, “gần đây Lăng Tiêu Cung sắp chọn cung chủ thứ chín, nếu như cô ta muốn thắng thì chỉ có thể nhờ vào sự trợ giúp của người mà thôi, Thần Tử yên tâm đợi là được”.

“Muốn nhờ vào sự trợ giúp của ta thì phải trả giá”, Hoa Thiên nhìn vào nơi sâu của rừng hoa rồi bật cười lạnh lùng, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn gian tà, “rồi sẽ có một ngày ta khiến cô phải rên rỉ ở bên dưới ta”.

……..

Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi bên dưới gốc cây cổ thụ như một lão thiền.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, khoé miệng hắn có dòng máu trào ra.

Tiếp đó, lôi điện xuất hiện không chỉ ở phần da thịt hắn mà lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài đều có.

Thiên khiển!

Diệp Thành rít lên, đôi mắt nguyên thần ngẩng lên nhìn trời, trong đôi mắt còn có hàn mang loé lên.

Lại là thiên khiển khiến thánh thể của hắn như nát tan, không lúc nào thôi dày vò hắn, vết thương từ thể xác, nguyên thần như muốn tiêu diệt hắn mới thôi.

Mặt mày Diệp Thành tái nhợt, khí tức trở nên hỗn loạn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.