Chương trước
Chương sau


“Cảnh giới Linh Hư mà đến cả thần hải và đan hải đều mở ra?”, Yên lão đạo tỉnh dậy đảo mắt nhìn Ninh Thái Thần, miệng tấm tắc và càng kinh ngạc với thần thông của Diệp Thành hơn.

“Sau này thế nào phải dựa vào bản thân hắn rồi”, Diệp Thành mỉm cười rồi lấy vò rượu ra.


“Haiz…”, ở bên, Đại Sở Hoàng Yên thở dài, “cuối cùng chàng ấy vẫn bước trên con đường này”.

“Trăm năm của người phàm chẳng qua cũng chỉ như cơn gió, hắn muốn đi cùng cô lâu hơn”.

“Ta chỉ muốn chàng ấy sống bình thường mà thôi”.

“Ta rất hiếu kì, con gái của Sở Hoàng cao ngạo và còn là cửu vĩ Hoàng Tộc, sao lại có thể đem lòng yêu thương một thư sinh người phàm được?”, Diệp Thành tò mò nhìn Đại Sở Hoàng Yên, “Hắn có điểm đặc biệt gì?”

“Rất ngốc”, Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười dịu hiền.

“Nghe…nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt kì quái.

“Tiếp theo ngươi định đi đâu?”, Đại Sở Hoàng Yên thu lại ánh mắt rồi nhìn sang Diệp Thành.

“Đi Tử Vi Tinh”, Diệp Thành mỉm cười, “còn hai người thì hãy tới U Đô trước đi, nơi đó có người chuyển kiếp, Tạ Vân chính là Thánh Chủ ở đó, còn có Thánh Nhân trấn thủ, đó là nơi an toàn”.

“Nghe cũng được đấy”.

“Hẹn gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bay vào hư thiên, chớp mắt đã biến mất.

“Hẹn gặp lại”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thiên không và khẽ nói, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn bể dâu.

“Chạy nhanh thế, đợi ta đã”, Yên lão đạo không buồn nhìn Ninh Thái Thần nữa, cứ thế đuổi theo.

“Lão đạo, ông không đi hàng yêu trừ ma, theo ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Yên lão đạo.

“Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện cái đã”, Yên lão đạo xoa tay cười xuề xoà: “Ví dụ như nói xem làm sao ngươi có thể mạnh đến mức mở ra đan hải và thần hải, lão đạo cảm thấy rất hiếu kì về thần thông này”.

“Đó là cấm kị không thể nói”, Diệp Thành nói với vẻ mặt thản nhiên.

“Câu cửa miệng của ta mà ngươi cũng học trôi chảy đấy nhỉ?”

“Có gì đâu, thôi nói vào chuyện chính”, Diệp Thành nói rồi quay sang nhìn Yên lão đạo, “tiền bối có biết Hoá Thiên lão tổ ở đâu không?”

“Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, có trời mới biết ông ta ở đâu”, Yên lão đạo đáp lời, “có điều nếu như đi tìm ông ta thì cũng không phải là khó, ngươi đã từng nghe nói Vọng Cổ Tinh chưa? Mấy ngày gần đây ở đó sẽ diễn ra bán đấu giá, lão tạp đó chắc chắn sẽ đi, ông ta là người thích tìm bảo bối ở các buổi đấu giá, mấy năm nay ông ta thực sự đã vợt được về không ít bảo bối”.

“Vọng Cổ Tinh?”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải loé lên Vọng Cổ Tinh nằm bên trong Tinh Không Đồ mà Nhược Thiên Chu Tước đưa cho hắn.

“Có hứng thú đi xem không?”, Yên lão đạo nhướng mày với Diệp Thành, “vãn bối từng nghe nói, có lẽ có buổi đấu giá Tinh Không Đồ”.

“Tinh Không Đồ?”, Diệp Thành sáng mắt, “đi xem xem”.
“Đi thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.