Chương trước
Chương sau
Tinh không thăm thẳm, bao la rộng lớn.

Trong tinh hải vô biên, một chiếc thuyền phi nhanh như con thoi, lướt đi trên tinh hải.

Không biết bao lâu sau, con thuyền dừng lại giữa tinh hải.


Cảm giác được thuyền dừng lại, Diệp Thành đang nhắm mắt dần mở mắt ra, nghi hoặc nhìn ông lão lái thuyền.

Ông ta nở nụ cười kỳ quái, khuôn mặt già nua không còn hiền từ tốt bụng nữa mà trở nên dữ tợn: “Ngươi được chôn ở đây cũng là một chỗ tốt rồi”.

“Chắc tiền bối không làm được chuyện giết người cướp của này đâu”, Diệp Thành hứng thú nhìn ông ta.

“Ngươi chỉ là cảnh giới Thiên mà bình tĩnh được thế này đúng là hiếm thấy”, ông lão chèo thuyền hiện nguyên hình, là một con quái vật có sừng trên đầu, toàn thân đầy vảy, dưới tinh không trông vô cùng đáng sợ.

“Cuối cùng cũng hiện nguyên hình à?”, Diệp Thành đứng dậy, khoé miệng mang theo ý cười.

“Ngươi biết từ trước rồi?”, ông ta hơi nheo mắt.

“Chút đạo hạnh này ta vẫn phải có”, Diệp Thành rất thoải mái xoay khớp cổ: “Ta không có hứng thú với ông, tiếp tục chèo thuyền thì hai ta cùng được bình an vô sự, nếu tiền bối nhất quyết phải phân cao thấp với ta thì chôn ông ở nơi này cũng không tệ”.

“Một cảnh giới Thiên mà cũng dám ngông cuồng như thế”, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, móng vuốt đáng sợ vươn ra.

“Ta có quyền ngông cuồng”, Diệp Thành nghiêng người né được, trong tay hắn xuất hiện u quang, roi Đả Thần Tiên đánh mạnh vào đầu ông lão chèo thuyền, một roi quất xuống, đầu ông ta bay ra.

“Ngươi…”, ông lão chèo thuyền thất khiếu chảy máu, ôm đầu kêu khóc thảm thiết.

“Cấm!”, Diệp Thành hô lên một tiếng, dây xích đạo tắc hỗn độn bay ra, khoá chặt lấy ông ta.

“Bây giờ thì ngoan ngoãn được rồi chứ?”, Diệp Thành ngồi xuống, lấy vò rượu ra.

“Không ngờ ngươi lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy”, ông lão bị xích chặt nhưng vẻ mặt vẫn hung dữ, đường đường là cảnh giới Hoàng mà lại một chiêu bị đánh bại, thay đổi này khiến ông ta bất ngờ không kịp chuẩn bị tâm lý.

“Thường đi bộ bờ sông, sao có thể không ướt giày?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Muốn giết thì giết đi”.

“Xem ra vẫn không chịu ngoan ngoãn”, Diệp Thành lấy roi Đả Thần Tiên ra, lại vung tay quất thêm một roi: “Đúng là đã nể mặt ông quá rồi, nếu không vì thấy Phi Thiên Thoa của ông kỳ lạ thì lão tử cũng chẳng rảnh mà lên thuyền giặc của ông”.

“Muốn giết thì giết đi”, ông ta thật sự rất cứng đầu, hơn nữa còn rất nóng tính.

“Ta rất thích tính của ông đấy”, Diệp Thành lại vung roi Đả Thần Tiên lên.

“Dừng dừng dừng”, thấy Diệp Thành lại quất roi lần nữa, ông lão chèo thuyền sợ rồi, nếu đánh thêm roi nữa rất có thể ông ta sẽ chết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.