Nhược Thiên Chu Tước cũng đứng dậy, trong tay có thần bài bay vào hư thiên.
Vù! Vù! Vù!
Vô số thần bài rung lên giao với thần bài của Nhược Thiên Chu Tước, dung hoà thành một lệnh bài chói loá, mặt trên của lệnh bài khắc hai chữ Chu Tước, mặt dưới của lệnh bài khắc hai chữ Thánh Chủ, chính là lệnh bài Thánh Chủ Chu Tước.
Bái kiến Thánh Chủ!
Trong linh sơn, âm thanh này vang lên tạo thành làn sóng, ngoài vài người ra thì toàn bộ đều quỳ một chân xuống.
Tạ Vân toét miệng cười, hắn nhìn vào hư thiên và thấy tên đê tiện nào đó đang cười thì chợt cảm thấy ngứa tay.
Kết thúc rồi!
Tạ Vân ngẩng đầu nhìn hư thiên, Diệp Thành mỉm cười.
Tạ Vân đã ngồi vào chức Thánh Chủ, mọi việc ở U Đô đã hoàn thất, đã đến lúc hắn rời đi rồi, còn biết bao nhiêu người chuyển kiếp cần hắn đi tìm.
Đêm đến, Chu Tước Tinh tổ chức tiệc mừng trên khắp cổ tinh.
Tiệc rượu tưng bừng, Diệp Thành lặng lẽ rời đi, đến tầng thứ chín của U Đô.
Bây giờ Diệp Thành đang mặc một bộ đồ trắng, giản dị không cầu kỳ, là bộ đồ hắn có được từ trăm năm trước ở Lạc Thần Uyên của Đại Sở, nói chính xác hơn là do Diệm Phi đan, trăm năm trôi qua hắn vẫn luôn mang theo bên mình.
Tầng thứ chín, vẫn là rừng trúc nhỏ ấy.
Khi Diệp Thành bước vào thì Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang vẽ tranh, bà vẫn vẽ bóng lưng một người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625132/chuong-2942.html