Chương trước
Chương sau


Nhược Thiên Chu Tước cũng đứng dậy, trong tay có thần bài bay vào hư thiên.

Vù! Vù! Vù!

Vô số thần bài rung lên giao với thần bài của Nhược Thiên Chu Tước, dung hoà thành một lệnh bài chói loá, mặt trên của lệnh bài khắc hai chữ Chu Tước, mặt dưới của lệnh bài khắc hai chữ Thánh Chủ, chính là lệnh bài Thánh Chủ Chu Tước.


Bái kiến Thánh Chủ!

Trong linh sơn, âm thanh này vang lên tạo thành làn sóng, ngoài vài người ra thì toàn bộ đều quỳ một chân xuống.

Tạ Vân toét miệng cười, hắn nhìn vào hư thiên và thấy tên đê tiện nào đó đang cười thì chợt cảm thấy ngứa tay.

Kết thúc rồi!

Tạ Vân ngẩng đầu nhìn hư thiên, Diệp Thành mỉm cười.

Tạ Vân đã ngồi vào chức Thánh Chủ, mọi việc ở U Đô đã hoàn thất, đã đến lúc hắn rời đi rồi, còn biết bao nhiêu người chuyển kiếp cần hắn đi tìm.



Đêm đến, Chu Tước Tinh tổ chức tiệc mừng trên khắp cổ tinh.

Tiệc rượu tưng bừng, Diệp Thành lặng lẽ rời đi, đến tầng thứ chín của U Đô.

Bây giờ Diệp Thành đang mặc một bộ đồ trắng, giản dị không cầu kỳ, là bộ đồ hắn có được từ trăm năm trước ở Lạc Thần Uyên của Đại Sở, nói chính xác hơn là do Diệm Phi đan, trăm năm trôi qua hắn vẫn luôn mang theo bên mình.

Tầng thứ chín, vẫn là rừng trúc nhỏ ấy.

Khi Diệp Thành bước vào thì Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang vẽ tranh, bà vẫn vẽ bóng lưng một người, khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Diệp Thành nhìn mà ngẩn người, bóng lưng ấy bây giờ xem ra rất quen thuộc, chính là bức tượng đá của Thần Hoàng dựng trong Hằng Nhạc Tông, bóng lưng của bức tượng ấy hoàn toàn trùng khớp với bức tranh Nhược Thiên Chu Tước vẽ.

“Dưới kia náo nhiệt như vậy, không ở đó uống rượu đi chạy lên chỗ lão thân làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn lướt qua Diệp Thành.

“Vãn bối phải đi rồi”, Diệp Thành khẽ cười.

“Lão thân biết ngươi chỉ là khách qua đường của U Đô”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhẹ.

“Không có bữa tiệc nào không tàn mà”.

“Khi nào quay lại?”

“Vãn bối cũng không biết nữa”, Diệp Thành mỉm cười: “Có lẽ là rất nhiều năm sau, có lẽ khi vãn bối quay lại lần nữa thì tóc đã bạc trắng mái đầu”.

“Ngươi hẳn là một người có tâm sự”, Nhược Thiên Chu Tước ngừng vẽ tranh, chầm chậm ngồi xuống, đích thân rót cho Diệp Thành một chén trà: “Lão thân chưa thấy người nào mới chỉ trăm tuổi mà đã có vẻ tang thương như ngươi, dù bụi trần trên người cũng mang theo dấu vết của năm tháng”.

“Tiền bối cũng là người có tâm sự”, Diệp Thành nở nụ cười: “Giống như bóng lưng mà người vẽ đó, đã vẽ cả trăm nghìn năm rồi”.

“Tranh, đến cuối cùng vẫn là tranh thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.