Chương trước
Chương sau

Vài ngày liên tiếp Diệp Thành không ra khỏi Đan Phủ, hắn thận trọng truyền thụ thuật luyện đan cho Niệm Vi và Mục Uyển Thanh.

Lại nói về tám vị Hoàng Tử, bọn họ gần như ngày nào cũng tới đây, vả lại còn mang quà tới.


Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy, nếu luận về thực lực thì bọn họ tự nhận không hề thua kém đối phương, chỉ sợ đối phương có thêm phần hỗ trợ mạnh hơn mình, giống như Diệp Thành, một người có tiếng nói trong thời điểm này.

Ngươi lôi kéo ta cũng lôi kéo, huống hồ hiện giờ chẳng phải đã thành bộ dạng thế này rồi sao.

Lại là một buổi tối như bao ngày, sau khi vị Hoàng Tử cuối cùng ra khỏi linh sơn Đan Phủ.

Vị Hoàng Tử đó rời đi thì Diệp Thành mới ra khỏi Đan Phủ, hắn tới tầng thứ chín.

Mục Huyền Công vẫn đang trông chừng trong rừng trúc, thấy Diệp Thành đến thì bất giác vuốt râu mỉm cười: “Nghe nói mấy ngày nay không ít người tới tặng ngươi quà, đặc biệt là tám vị Hoàng Tử’.

“Người ta tặng không, có gì mà không nhận”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Nếu như để bọn họ biết được Huyền Vũ đã hồi phục và ngươi dốc sức hỗ trợ Huyền Vũ thì không biết liệu có tức điên lên mà phun ra máu không nữa”, Mục Huyền Công nói ý tứ.

“Vãn bối cũng đâu ép bọn họ phải tặng quà”, Diệp Thành vấn vấn tóc, “là bọn họ tự nhét vào tay vãn bối chứ”.

“Xem ra mấy con thỏ con này đã cuống lên rồi”, Mục Huyền Công lắc đầu mỉm cười, “hoặc có thể nói không chỉ lôi kéo ngươi mà còn dốc sức lôi kéo chín đại thế gia”.

“Không phải vãn bối đả kích tám đại Hoàng Tử”, Diệp Thành mỉm cười, “cho dù bọn họ không có được sự ủng hộ từ vãn bối thì Nhược Thiên Huyền Vũ cũng vẫn có thể thượng vị, luận về phách lực, luận về khả năng thiên bẩm, luận về thực lực thì Huyền Vũ có đủ tư cách trấn áp bọn họ, gia tộc Chu Tước trong tương lai nhất định sẽ do Huyền Vũ dẫn đầu”.

“Nói thì vậy, nhưng…”, Mục Huyền Công lên tiếng nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã liền đứng dậy nheo mắt nhìn về một phương.

“Sao rồi?”, Diệp Thành cũng đứng dậy.

“Có hai người không dễ đụng tới đã xuất hiện”, Mục Huyền Công phất áo tế ra màn nước hoan thiên nhìn được cả Chu Tước Tinh, bên trong màn nước có hai bóng hình cùng đến, đáp xuống Chu Tước Tinh.

“Nhị Vương của Thanh Long Tinh”, Diệp Thành cau mày.

“Lão già chết tiệt”, vẻ mặt Mục Huyền Công nghiêm trọng thấy rõ.

“Lẽ nào bọn họ biết thông tin lão tổ đang độ kiếp?”

“Dị tượng độ kiếp bị hố đen không gian che đi, bọn họ không thể nhìn thấy được”, Mục Huyền Công cau mày, “chắc chắn là tự tính thời gian, bọn họ nhiều lần giao tranh với Chu Tước Tinh, còn hiểu về Chu Tước hơn lão thân, có lẽ đã tính ra mấy ngày nay Chu Tước sẽ độ kiếp”.

“Nói vậy thì bọn họ cũng không chắc chắn có phải lão tổ đang độ kiếp hay không?”, Diệp Thành nói, “lần này chỉ có hai người đến, có lẽ để thăm dò”.

“Theo như ngươi thấy thì cục diện này phá thế nào?”, Mục Huyền Công nhìn sang Diệp Thành.
“Làm như trước đây, không cần quan tâm đến bọn họ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.