“Không thể nào, không thể nào”, Khô Nhạc vẫn rít lên điên cuồng, có lẽ cho tới bây giờ ông ta mới thực sự hiểu được hoá ra ông ta mới là người bị lừa.
Mục Huyền Công hắng giọng lạnh lùng ông ta phất áo bào, thoáng chốc biến mất.
Mục Huyền Công vừa đi, bóng người như thuỷ triều xông lên.
Không…không…không…!
Khô Nhạc sợ rồi, ông ta kinh hãi lùi về sau, ông ta thua rồi, đến cả quân bài cuối cùng cũng không còn tác dụng, Nhược Thiên Chu Tước sẽ tha cho ông ta sao? Gia tộc Chu Tước sẽ tha cho ông ta sao? Chín đại thế gia, người của U Đô sẽ tha cho ông ta sao?
Giết! Giết! Giết!
Trên Linh Đan Các vang lên tiếng gằn giọng, trong đó bao gồm cả đồ nhi của Khô Nhạc.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều tặc lưỡi, Khô Nhạc là người thế nào, luyện đan sư cấp bảy, đến cả Chu Tước lão tổ cũng phải kiêng dè vài phần, một người cao cao tại thượng giống như thần minh nhưng hiện giờ lại không khác gì một con chó.
Nghe tiếng hô hào giết chóc vang lên, khoé miệng Nhược Thiên Chu Tước khẽ hiện nụ cười.
Đây chính là kết quả mà bà ta mong muốn, ép vương bài của Khô Nhạc phải lật ngửa, kéo theo sự phẫn nộ của đám đông, vậy thì việc giết Khô Nhạc sẽ dễ dàng hơn nhiều, thứ nhất có thể ổn định lòng dân, thứ hai không sợ thế lực của Khô Nhạc liên thủ làm loạn.
Sự thực chứng minh bà ta đã thành công, vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/625091/chuong-2901.html