Chương trước
Chương sau
“Ngươi thật sự đã bày ra được một cục diện tốt đấy, lão thân cảm thấy hổ thẹn vì không bằng ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Khô Nhạc mà bật cười lạnh lùng.

“Thả ta ra thì bọn họ có thể được bảo toàn tính mạng”, Khô Nhạc cười u ám, “nếu không thì cùng xuống hoàng tuyền, bao nhiêu người phải chôn cùng ta như vậy thì trên đường xuống hoàng tuyền của ta cũng không cô đơn”.

“Khô Nhạc, ông cũng đánh giá mình cao quá rồi đấy”, Diệp Thành đi tới cười thản nhiên.


“Diệp Thành”, nhìn thấy Diệp Thành, Khô Nhạc lại nghiến răng đay nghiến, mặt mày tôi độc, nếu không phải vì Diệp Thành thì kế hoạch của ông ta cũng không thất bại, còn ông ta cũng sẽ không vì vậy mà rơi vào tình cảnh như lúc này, tất cả đều là vì Diệp Thành hại.

“Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng”.

“Nói nhiều cũng vô ích, thả ta ra”, Khô Nhạc rít lên.

“Được thôi”, Diệp Thành đặt tay lên vai Khô Nhạc, tiếp tục thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Khô Nhạc biến mất khỏi nơi này.

“Đây…”, nhìn Diệp Thành và Khô Nhạc biến mất, ai nấy đều thẫn thờ.

“Người đâu? Đi đâu rồi?”

“Bí thuật nghịch thiên”, rất nhiều tu sĩ ngỡ ngàng, cho dù với khả năng quan sát của bọn họ thì cũng không thể nhìn ra Diệp Thành làm thế nào mà đưa Khô Nhạc biến mất khỏi đây, thần thông này thật khiến người ta phải kinh ngạc.

“Hôm đó hắn tới đưa ta rời khỏi nơi này”, Mục Huyền Công truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước.

“Đây là thần thông gì?”, Nhược Thiên Chu Tước vội hỏi.

“Ta không biết”.

“Vậy hắn đưa ông đi đâu?”, Nhược Thiên Chu Tước lai lần nữa nhìn sang Mục Huyền Công.

“Hố đen không gian”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.

“Hố đen không gian?”, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành lại có thể tự do ra vào hố đen không gian, chỉ dựa vào khả năng này thì hắn đã là sự tồn tại nghịch thiên rồi, bà ta chắc chắn mình không thể làm được.

“Ngọc bài nguyên thần của lão phu nứt vỡ có liên quan đến hố đen không gian”, Mục Huyền Công lên tiếng.

“Nói vậy là sao?”

“Diệp Thành từng nói hố đen không gian có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, đương nhiên cũng có thể ngăn cách mối liên hệ giữa bản thể và ngọc bài nguyên thần cho nên cái gọi là hố đen không gian hết sức dị thường”.

“Lão thân hiểu rồi”, Nhược Thiên Chu Tước như được giác ngộ, “hắn đưa Khô Nhạc vào hố đen không gian để ngăn cách mối liên hệ giữa chủ chú và tử chú”.

“Xem ra hắn có ý này”, Mục Huyền Công mỉm cười ôn hoà.

“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, bà ta vốn tưởng rằng Diệp Thành đã đáng kinh ngạc rồi nhưng lại không ngờ rằng còn có thần thông đến thế này.

“Đây là đâu? Là nơi nào?”, khi hai người đang nói chuyện thì bên trong hố đen không gian vang lên tiếng gầm gào của Khô Nhạc, trong bóng tối kéo dài tới vô tận, ông ta giơ tay nhưng không thấy đầu ngón tay khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

“Chân nhân, ông có thích nơi này không?”, Diệp Thành tế ra linh châu chiếu rọi, để lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Đây rốt cục là nơi nào?”, Khô Nhạc rít lên.

“Hố đen không gian”.
“Hố…hố đen…không…không gian?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.