Chương trước
Chương sau

Gầm! Gầm!

Trên đài đấu đan, tiếng rồng gầm vang lên không ngớt, nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy phát ra từ lư luyện đan của Khô Nhạc.

Lư luyện đan đó thật sự rất phi thường, toàn thân ánh vàng rực rỡ, tản ra tứ phía, trên thân khắc đầy hoa văn hình rồng, mơ hồ còn có thể thấy long khí bao quanh, từng tia đều tản ra khí tức vô cùng nặng nề.


Thứ tốt!

Diệp Thành bỏ một bụi linh thảo vào trong lư, nhìn chằm chằm lư luyện đan của Khô Nhạc với đôi mắt sáng quắc.

Với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra chỗ phi thường của lư luyện đan đó, nó là một pháp bảo cổ đại, được đúc từ tiên kim, còn được ngâm trong máu rồng, dùng lư này để luyện đan thì đúng là tuyệt vời.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn lư luyện đan của mình, so với lư luyện đan của Khô Nhạc, lư của hắn đúng chỉ là hạng tầm thường.

Tất cả đều là của ta!

Diệp Thành cười khẩy trong lòng, đến khi tiêu diệt được Khô Nhạc thì lư luyện đan của ông ta cũng sẽ trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng Hỗn Độn Đỉnh.

Gừ! Gừ!

Trên lư luyện đan của Khô Nhạc, tiếng rồng gầm vẫn không ngừng vang lên, và cũng là âm thanh duy nhất trên Linh Đan Sơn.

Mọi người đều đang tập trung vào đài đấu đan, màn đấu đan giữa hai luyện đan sư đỉnh phong của U Đô là một cuộc đối đầu gay cấn, không thể bỏ lỡ một cảnh tượng nào, kịch hay thế này nghìn năm hiếm gặp.

Phủ chủ của Đan Phủ đấu đan với Khô Nhạc Chân Nhân?

Tin tức này từ Linh Đan Sơn lan xuống, thoáng chốc đã lan khắp tầng tám của U Đô.

Trong thoáng chốc, tầng thứ tám của U Đô trở nên náo nhiệt, dù là chủ cửa hàng, chủ quầy hàng ven đường, chủ tửu lâu hay những ông lão và tán tu đã bế quan cũng đều chạy ra, tập trung về phía Linh Đan Sơn.

Không chỉ tầng tám mà phía dưới tầng tám cũng có không ít người chạy lên hóng hớt.

Nhược Thiên Chu Tước nói rồi, hôm nay là trường hợp đặc biệt, không có lệnh bài thông hành cũng có thể lên tầng tám.

Lệnh này vừa ban ra, tất cả mọi người của U Đô từ tầng một đến tầng bảy đều phát điên, đi thẳng lên tầng tám.

Nhược Thiên Chu Tước làm vậy không phải để cho mọi người chứng kiến Diệp Thành đánh bại Khô Nhạc, mà là muốn sau khi đấu đan xong, trừng trị Khô Nhạc trước mặt toàn thể người dân U Đô, bà muốn Khô Nhạc chết một cách tâm phục khẩu phục.

Nhìn từ xa, bóng người trên hư thiên là vô tận, Linh Đan Sơn khổng lồ chật kín người vây quanh, che lấp ánh mặt trời, giống như thuỷ triều tựa như biển lớn, số lượng không thể đo lường, trong đó có rất nhiều tu sĩ cường đại.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy người được gọi là phủ chủ của Đan Phủ, ai nấy đều sững sờ: Diệp Thành?

Vẻ mặt mọi người đều sửng sốt và bàng hoàng.

Ký ức của các cao thủ đỉnh phong về đêm đó đến giờ vẫn còn như mới, Diệp Thành vì cứu lão tổ nhà họ Mục mà đánh lại Âm Thực Vương, sau đó lại bị Âm Thực Vương đuổi giết ra khỏi Chu Tước Tinh, mọi người đều cho rằng Diệp Thành đã chết.

Bây giờ lại thấy Diệp Thành, hắn chẳng những còn sống mà còn là phủ chủ của Đan Phủ, điều này khiến mọi người ngỡ ngàng trở tay không kịp.

“Tuyệt vời lắm”, trong đám đông, có người tặc lưỡi cảm thán, nhìn kỹ lại thì thấy là Phạm Thống.
“Đều là hàng xóm mà ngươi ăn ở kiểu gì vậy?”, tám vị Chuẩn Hoàng nhìn Phạm Thống từ đầu đến chân một lượt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.